Diệp Thành nói cũng không phải sai, hôm đó đúng là Sở Huyên bảo Phong Ảnh cùng luyện với Diệp Thành, chỉ là điều khiến cô không ngờ tới đó là hình nộm Phong Ảnh Huyền Cấp lại bị Diệp Thành đánh cho tàn tạ thế này.
Chuyện này có thể trách ai chứ?
Sở Huyên tức tối, muốn trách thì trách cô đã quá tự tin với hình nộm Phong Ảnh, muốn trách thì trách cô đã đánh giá quá thấp đồ đệ của mình, nếu như tiếp tục kiếm cho hắn một hình nộm khác để luyện cùng thì cũng sẽ có kết cục thành đống sắt vụn y hệt mà thôi.
“Cút”, Sở Huyên tức tối mắng. Nghe vậy, Diệp Thành giật mình, vội quay người chạy thẳng về hướng xuống núi, hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chỉ sợ Sở Huyên lôi mình lại đánh cho một trận.
Thấy bóng Diệp Thành đi xa, Sở Huyên mới liếc mắt nhìn hình nộm Phong Ảnh đang nằm trong hố sâu, trong đôi mắt ngoài mang theo ánh nhìn tức giận thì còn thêm cả sự kinh ngạc nữa.
“Mình đã đánh giá thấp tên tiểu tử này rồi”, sau cơn tức giận, Sở Huyên lại nở nụ cười.
Cô biết rõ sức mạnh của Diệp Thành, những đồ đệ ở cảnh giới Chân Dương bình thường sẽ không làm gì hắn được, thế nhưng dù Phong Ảnh bị Diệp Thành phá thành đống sắt vụn nhưng suy cho cùng thì Sở Huyên vẫn cảm thấy vui mừng và ngạc nhiên.
“Rồi có ngày, ngươi nhất định sẽ vang danh Đại Sở”, Sở Huyên khẽ mỉm cười.
Vù!
Sở Huyên vừa dứt lời, ở một hướng của Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh khác thường khiến cô bất giác quay đầu, trong đôi mắt hãy còn mang theo ánh nhìn đầy vui mừng: “Linh Nhi xuất quan rồi?”
Diệp Thành chạy một mạch xuống khỏi Ngọc Nữ Phong, hắn hít hà linh khí trong lành trong không khí.
Woa!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngắm nhìn nội môn trong tầm mắt. Trước mặt hắn, mây mù giăng lối, từng linh sơn xen nhau, sơn phong xinh đẹp, cây cổ cao chọc trời, trong những nơi sâu nhất được che phủ bởi cây cối còn có rất nhiều đình đài lầu các, mỗi một toà đều có vân khí bao quanh.
“Linh khí còn dày hơn gấp ba lần ở ngoại môn”, vừa đi, Diệp Thành vừa lẩm bẩm: “Không hổ là nội môn, đệ tử ở cảnh giới Chân Dương cũng không ít”.
Ấy!
Khi thấy Diệp Thành, những đệ tử đi qua đều không khỏi liếc mắt nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, chốc chốc lại xì xào bàn tán.
“Chính là tên tiểu tử này, chôn sống gần trăm đệ tử ở nội môn, còn lột sạch đồ của bọn họ”.
“Chỉ mới ở cảnh giới ngưng khí, tên này đúng là mạnh dị thường”.
Trên đường, Diệp Thành còn nghe thấy những lời bàn tán này, hắn đương nhiên không thèm đếm xỉa, cứ thế đi một mạch rồi dừng chân trước một toà lầu các đại khí dồi dào.
“Vạn Bảo Các?”, Diệp Thành lặng nhìn một tấm hoành treo giữa lầu các, trên tấm hoành còn viết hoa ba chữ Vạn Bảo Các.
“Nội môn cũng có Vạn Bảo Các sao?”, hắn xoa cằm, khẽ giọng nói rồi nhìn đệ tử nội môn đang ra ra vào vào, hắn cũng sải bước vào trong.
Giống với Vạn Bảo Các ở ngoại môn, Vạn Bảo Các ở nội môn này cũng như một thế giới riêng, không gian rộng lớn, những món đồ được sắp xếp nhiều vô kể, trông hoa cả mắt, đủ loại từ linh dịch, linh khí, linh thoả, huyền thuật công pháp, cái gì cần có đều có. “Diệp Thành phải không?”, giọng nói già nua vang lên bên tai khiến Diệp Thành bất giác quay đầu nhìn.
Vừa nhìn thấy người này, mắt hắn đã sáng lên.
Người nói là một lão già, giống Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các ngoại môn, bụng ông ta cũng to, đôi mắt sáng có thần, điều quan trọng hơn cả là ông ta trông giống hệt với Bàng Đại Hải, Diệp Thành hoài nghi ông ta có phải là anh em song sinh với Bàng Đại Hải không.
“Trưởng lão biết con sao?”, sau giây phút ngỡ ngàng, Diệp Thành nhìn lão già kia bằng ánh mắt thăm dò.
“Thừa lời, e rằng ở Hằng Nhạc Tông này ai cũng biết ngươi đấy”.
Nghe vậy, Diệp Thành liền ho hắng. Cũng đúng thôi, muốn trách thì trách hắn đã gây nên động tĩnh quá lớn ở nội môn, chỉ việc này cũng đủ khiến danh tiếng của hắn vang xa rồi.
“Ta là Bàng Đại Xuyên ở Vạn Bảo Các trong nội môn”, lão già kia ngồi lên chiếc đệm hương bồ, cũng vì biết sự tò mò của Diệp Thành nên lại nói thêm một câu: “Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các ngoại môn là huynh trưởng của ta.”
Nghe vậy, Diệp Thành đảo mắt, tỏ vẻ bất ngờ: “Ca ca của người ở ngoại môn, người làm đệ đệ lại được ở nội môn”.
“Liên quan gì đến ngươi?”
Khụ…!
Diệp Thành ho hắng, quay người đi vào trong. Hắn giống như đang đi mua mớ rau vậy, chọn chọn lựa lựa, vừa nhìn ngắm đồ vừa tặc lưỡi xuýt xoa, những món đồ bên trong Vạn Bảo Các ở nội môn còn nhiều hơn rất nhiều so với ở ngoại môn, vả lại giá cả cũng không phải tầm thường.
“Cái bình Ngọc Tịnh này không tồi”, Diệp Thành xuýt xoa cầm một cái bình ngọc tịnh lên.
Ngọc Tịnh Bình sáng lấp lánh, là một món binh khí không tồi, thế nhưng vừa nhìn tới cái giá, kể là là Diệp Thành với tài sản của hiện tại thì cũng không khỏi nuốt nước bọt, hắn tự giác bỏ bình về vị trí cũ.
“Ba trăm nghìn linh thạch, ông còn tàn nhẫn hơn cả Bàng Đại Hải nữa”, Diệp Thành thầm mắng chửi trong lòng, hắn nhấc chân rời đi.
Trong lúc này, Diệp Thành triệu gọi tiên hoả không chỉ một lần với hy vọng tiên hoả có thể dẫn hắn tới món bảo bối nào đó, thế nhưng tới cuối cùng thì tiên hoả vẫn nằm im.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành dạo một vòng, hắn ưng rất nhiều bảo bối nhưng ngặt nỗi giá lại quá cao.
Lại quay về phía trước quầy, Diệp Thành ghé tai Bàng Đại Xuyên khẽ giọng nói: “Bàng trưởng lão, chỗ người có linh phù không?”
“Con mua nó ở Vạn Bảo Các ngoại môn”, Diệp Thành không giấu gì.
“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”, Bàng Đại Xuyên khoát tay, sau đó day day trán lẩm bẩm một câu chẳng mấy dễ chịu: “Đại ca của ta ơi, sao cái gì cũng lấy ra bán thế không biết?”
“Trưởng lão, rốt cục có Tụ Linh Phù dùng được cho hình nộm này không ạ?”, ở bên, Diệp Thành chẳng có hứng tìm hiểu mấy chuyện vớ vẩn giữa Bàng Đại Xuyên và Bàng Đại Hải, điều hắn quan tâm chính là Tụ Linh Phù dùng được cho Tử Huyên.
“Tụ Linh Phù chỉ có hình nộm Huyền Cấp mới có thể dùng được”, Bàng Đại Xuyên trả lời một câu: “Hình nộm của ngươi đương nhiên là Nhân Cấp, vả lại còn chưa hoàn thiện, độ cứng của cơ thể còn xa mới đạt được tiêu chuẩn, cho dù bán Tụ Linh Phù cho ngươi, thi triển một huyền thuật thì nó đều có khả năng có thể tan tành, vả lại Tụ Linh Phù và Huyền Linh Phù đều cần phải phối hợp sử dụng ngươi có Huyền Linh Phù không?”
Diệp Thành gãi đầu ái ngại, hắn đương nhiên biết trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp có hai đạo linh phù nhưng không ai nói cho hắn biết đạo linh phù còn lại tên là Huyền Linh Phù.
Chuyện này có thể trách ai chứ?
Sở Huyên tức tối, muốn trách thì trách cô đã quá tự tin với hình nộm Phong Ảnh, muốn trách thì trách cô đã đánh giá quá thấp đồ đệ của mình, nếu như tiếp tục kiếm cho hắn một hình nộm khác để luyện cùng thì cũng sẽ có kết cục thành đống sắt vụn y hệt mà thôi.
“Cút”, Sở Huyên tức tối mắng. Nghe vậy, Diệp Thành giật mình, vội quay người chạy thẳng về hướng xuống núi, hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chỉ sợ Sở Huyên lôi mình lại đánh cho một trận.
Thấy bóng Diệp Thành đi xa, Sở Huyên mới liếc mắt nhìn hình nộm Phong Ảnh đang nằm trong hố sâu, trong đôi mắt ngoài mang theo ánh nhìn tức giận thì còn thêm cả sự kinh ngạc nữa.
“Mình đã đánh giá thấp tên tiểu tử này rồi”, sau cơn tức giận, Sở Huyên lại nở nụ cười.
Cô biết rõ sức mạnh của Diệp Thành, những đồ đệ ở cảnh giới Chân Dương bình thường sẽ không làm gì hắn được, thế nhưng dù Phong Ảnh bị Diệp Thành phá thành đống sắt vụn nhưng suy cho cùng thì Sở Huyên vẫn cảm thấy vui mừng và ngạc nhiên.
“Rồi có ngày, ngươi nhất định sẽ vang danh Đại Sở”, Sở Huyên khẽ mỉm cười.
Vù!
Sở Huyên vừa dứt lời, ở một hướng của Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh khác thường khiến cô bất giác quay đầu, trong đôi mắt hãy còn mang theo ánh nhìn đầy vui mừng: “Linh Nhi xuất quan rồi?”
Diệp Thành chạy một mạch xuống khỏi Ngọc Nữ Phong, hắn hít hà linh khí trong lành trong không khí.
Woa!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngắm nhìn nội môn trong tầm mắt. Trước mặt hắn, mây mù giăng lối, từng linh sơn xen nhau, sơn phong xinh đẹp, cây cổ cao chọc trời, trong những nơi sâu nhất được che phủ bởi cây cối còn có rất nhiều đình đài lầu các, mỗi một toà đều có vân khí bao quanh.
“Linh khí còn dày hơn gấp ba lần ở ngoại môn”, vừa đi, Diệp Thành vừa lẩm bẩm: “Không hổ là nội môn, đệ tử ở cảnh giới Chân Dương cũng không ít”.
Ấy!
Khi thấy Diệp Thành, những đệ tử đi qua đều không khỏi liếc mắt nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, chốc chốc lại xì xào bàn tán.
“Chính là tên tiểu tử này, chôn sống gần trăm đệ tử ở nội môn, còn lột sạch đồ của bọn họ”.
“Chỉ mới ở cảnh giới ngưng khí, tên này đúng là mạnh dị thường”.
Trên đường, Diệp Thành còn nghe thấy những lời bàn tán này, hắn đương nhiên không thèm đếm xỉa, cứ thế đi một mạch rồi dừng chân trước một toà lầu các đại khí dồi dào.
“Vạn Bảo Các?”, Diệp Thành lặng nhìn một tấm hoành treo giữa lầu các, trên tấm hoành còn viết hoa ba chữ Vạn Bảo Các.
“Nội môn cũng có Vạn Bảo Các sao?”, hắn xoa cằm, khẽ giọng nói rồi nhìn đệ tử nội môn đang ra ra vào vào, hắn cũng sải bước vào trong.
Giống với Vạn Bảo Các ở ngoại môn, Vạn Bảo Các ở nội môn này cũng như một thế giới riêng, không gian rộng lớn, những món đồ được sắp xếp nhiều vô kể, trông hoa cả mắt, đủ loại từ linh dịch, linh khí, linh thoả, huyền thuật công pháp, cái gì cần có đều có. “Diệp Thành phải không?”, giọng nói già nua vang lên bên tai khiến Diệp Thành bất giác quay đầu nhìn.
Vừa nhìn thấy người này, mắt hắn đã sáng lên.
Người nói là một lão già, giống Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các ngoại môn, bụng ông ta cũng to, đôi mắt sáng có thần, điều quan trọng hơn cả là ông ta trông giống hệt với Bàng Đại Hải, Diệp Thành hoài nghi ông ta có phải là anh em song sinh với Bàng Đại Hải không.
“Trưởng lão biết con sao?”, sau giây phút ngỡ ngàng, Diệp Thành nhìn lão già kia bằng ánh mắt thăm dò.
“Thừa lời, e rằng ở Hằng Nhạc Tông này ai cũng biết ngươi đấy”.
Nghe vậy, Diệp Thành liền ho hắng. Cũng đúng thôi, muốn trách thì trách hắn đã gây nên động tĩnh quá lớn ở nội môn, chỉ việc này cũng đủ khiến danh tiếng của hắn vang xa rồi.
“Ta là Bàng Đại Xuyên ở Vạn Bảo Các trong nội môn”, lão già kia ngồi lên chiếc đệm hương bồ, cũng vì biết sự tò mò của Diệp Thành nên lại nói thêm một câu: “Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các ngoại môn là huynh trưởng của ta.”
Nghe vậy, Diệp Thành đảo mắt, tỏ vẻ bất ngờ: “Ca ca của người ở ngoại môn, người làm đệ đệ lại được ở nội môn”.
“Liên quan gì đến ngươi?”
Khụ…!
Diệp Thành ho hắng, quay người đi vào trong. Hắn giống như đang đi mua mớ rau vậy, chọn chọn lựa lựa, vừa nhìn ngắm đồ vừa tặc lưỡi xuýt xoa, những món đồ bên trong Vạn Bảo Các ở nội môn còn nhiều hơn rất nhiều so với ở ngoại môn, vả lại giá cả cũng không phải tầm thường.
“Cái bình Ngọc Tịnh này không tồi”, Diệp Thành xuýt xoa cầm một cái bình ngọc tịnh lên.
Ngọc Tịnh Bình sáng lấp lánh, là một món binh khí không tồi, thế nhưng vừa nhìn tới cái giá, kể là là Diệp Thành với tài sản của hiện tại thì cũng không khỏi nuốt nước bọt, hắn tự giác bỏ bình về vị trí cũ.
“Ba trăm nghìn linh thạch, ông còn tàn nhẫn hơn cả Bàng Đại Hải nữa”, Diệp Thành thầm mắng chửi trong lòng, hắn nhấc chân rời đi.
Trong lúc này, Diệp Thành triệu gọi tiên hoả không chỉ một lần với hy vọng tiên hoả có thể dẫn hắn tới món bảo bối nào đó, thế nhưng tới cuối cùng thì tiên hoả vẫn nằm im.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành dạo một vòng, hắn ưng rất nhiều bảo bối nhưng ngặt nỗi giá lại quá cao.
Lại quay về phía trước quầy, Diệp Thành ghé tai Bàng Đại Xuyên khẽ giọng nói: “Bàng trưởng lão, chỗ người có linh phù không?”
“Con mua nó ở Vạn Bảo Các ngoại môn”, Diệp Thành không giấu gì.
“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”, Bàng Đại Xuyên khoát tay, sau đó day day trán lẩm bẩm một câu chẳng mấy dễ chịu: “Đại ca của ta ơi, sao cái gì cũng lấy ra bán thế không biết?”
“Trưởng lão, rốt cục có Tụ Linh Phù dùng được cho hình nộm này không ạ?”, ở bên, Diệp Thành chẳng có hứng tìm hiểu mấy chuyện vớ vẩn giữa Bàng Đại Xuyên và Bàng Đại Hải, điều hắn quan tâm chính là Tụ Linh Phù dùng được cho Tử Huyên.
“Tụ Linh Phù chỉ có hình nộm Huyền Cấp mới có thể dùng được”, Bàng Đại Xuyên trả lời một câu: “Hình nộm của ngươi đương nhiên là Nhân Cấp, vả lại còn chưa hoàn thiện, độ cứng của cơ thể còn xa mới đạt được tiêu chuẩn, cho dù bán Tụ Linh Phù cho ngươi, thi triển một huyền thuật thì nó đều có khả năng có thể tan tành, vả lại Tụ Linh Phù và Huyền Linh Phù đều cần phải phối hợp sử dụng ngươi có Huyền Linh Phù không?”
Diệp Thành gãi đầu ái ngại, hắn đương nhiên biết trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp có hai đạo linh phù nhưng không ai nói cho hắn biết đạo linh phù còn lại tên là Huyền Linh Phù.