Sự dụ hoặc của việc này không thể nào tránh khỏi, dù là Chuẩn Đế như bọn họ.
Quan trọng nhất Diệp Thành chỉ là Thánh Nhân, Hỏa Phượng tộc đang có ưu thế hơn đối phương. Dù ân nhân thì đã sao, cũng giết cả thôi.
Nghĩ vậy, Hỏa Phượng lão tổ rút kiếm ra chỉ vào Thanh Loan Sơn nói: “Tất cả nghe lệnh của ta, diệt Thanh Loan, bắt sống Thánh Thể”.
Mọi người nghe thế, lập tức biến sắc.
Họ muốn giết ân nhân! Một đám vô ơn.
Thanh Loan lão tổ tái xanh mặt, nghiêm túc suy nghĩ. Ông ta nghĩ đưa Diệp Thành ra hù, Hỏa Phượng tộc sẽ nở chút mặt mũi.
Ai ngờ, Hỏa Phượng tộc này mặt dày đến cỡ này.
Vả lại chúng còn muốn bắt sống Thánh Thể, mục đích rõ rành rành chính là bắt Diệp Thành rồi, cái chết của hắn sẽ rất thảm.
“Người Linh Vực, dân đều rất trâu bò”. Sở Linh cảm thán.
“Xem ra mặt mũi ta đây chưa đủ lớn, chẳng được trò trống gì”. Diệp Thành vuốt vuốt tóc, nói đầy sâu xa.
“Thanh Loan tộc không sợ, đánh đi”. Thánh chủ Thanh Loan hét lớn.
“Không sợ, đánh đi!”. Tộc nhân Thanh Loan cũng đầy ý chí chiến đấu, gào lên.
“Giết”. Hỏa Phượng Tộc tấn công trước, mấy trăm Hư Thiên Tuyệt Sát trận và hơn một ngàn Hư Thiên Sát trận lập tức bị nổ tung ra.
Cường giả Hỏa Phượng tộc cũng không rảnh, chúng xuất thần binh pháp khí, bí pháp thần thông ra dày đặc, tấn công đối phương.
Bầu trời chấn động, tiếng đánh nhau ngập trời, máu cũng đổ.
Đội hình to lớn hùng hổ này trúng vào Chuẩn Đế cũng phải chết.
Kết giới bảo vệ Thanh Loan tộc lại liên tục rung lên, nhưng vẫn rất hăng tấn công lại. Tuy tấn công mạnh, không phá được.
“Thanh Loan cô nương, nàng nhìn kẻ nào vừa mắt, ta giết hắn thay nàng”. Minh Tuyệt cười tươi rói, nhìn Thanh Loan nịnh bợ.
“Chiến tranh đó? Đừng coi như trò chơi như vậy”. Thanh Loan lạnh nhạt nói.
“Ta tự chọn, cái tên mặc đồ đen - Chuẩn Đế của Hỏa Phượng tộc”. Minh Tuyệt cười thầm: “Nếu ta diệt được hắn, nàng gả cho ta đi!”
“Có phải ngươi rảnh đến mức thích làm phiền ta không?”, Thanh Loan lạnh lùng quát.
“Thế nàng có đồng ý không?”, Minh Tuyệt vẫn mặt dày hỏi.
“Đồng ý, đồng ý! Nếu ngươi giết được hắn, ta sẽ động phòng với ngươi luôn”. Thanh Loan nhịn không được nữa, mà nói bậy.
“Được thôi!”. Đôi mắt Minh Tuyệt tỏa ra ánh sáng lạnh như băng, hùng hổ tăng lên mười phần.
Khí thế của hắn ta lập tức tăng vọt đến cao nhất, quanh thân hắn ta còn có Đạo Pháp bay mua, Cực Đạo Đế Uy mờ ảo hiện ra.
“Đại… Đại đế?”. Tộc nhân Thanh Loan lập tức ngạc nhiên.
“Cực Đạo Đế Binh”. Thanh Loan lão tổ nhìn rất rõ ràng.
Dù là Chuẩn Đế cũng ngạc nhiên, họ không ngờ một Thánh Nhân nho nhỏ lại giữ được Cực Đạo Đế Binh trong cơ thể.
Đế Binh từ đâu ra, nàng ấy thật sự tò mò thân phận của Minh Tuyệt.
Còn huyết mạch của hắn ta cũng quá phách đạo rồi, Đế binh trong cơ thể hắn ta vừa gọi đã nghe lệnh. Sấm chớp biến mất, con ngươi sâu thẳm như bao trọn đất trời.
“Trang bị này cũng ổn đấy”. Diệp Thành tặc lưỡi.
“Ghê ‘hông’ ghê ‘hông’!”. Minh Tuyệt chống tay bên hông, cười nhìn Thanh Loan.
“Ghê… Ghê!”. Thanh Loan nhếch môi cười, vừa sợ hãi vừa vừa bất ngờ.
Xem ra thanh niên đứng bên cạnh này không nói đùa rồi, người có Cực Đạo Đế Binh có thể giết người mang chiến lực Chuẩn Đế.
Sự thật đúng như lời đồn, Đế Binh tan ra, khí thế Minh Tuyệt cao hơn và mạnh hơn cả Thanh Loan lão tổ.
“Thế ngươi có thứ này không?”, Diệp Thành liếc Bạch Chỉ hỏi.
“Có chứ!”, Bạch Chỉ chớp mắt, nhún vai.
“Sao không cho ta một cái?”, Diệp Thành chớp mắt mong chờ.