“Hèn hạ”, Hồng Trần Tuyết lạnh giọng nói, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lùng, bà đã hiểu quá rõ người sư huynh này của mình, từ nhỏ hắn ta đã luôn làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình, bà có lý do để tin rằng kẻ tiểu nhân này vẫn còn có kế hoạch khác, mà đó cũng là thế thua được bày ra để nhằm vào Diệp Thành.
“Là hắn gây sự với ta trước”, thần tử Đan Tôn Điện cười bỡn cợt, vẻ mặt nham hiểm, xảo quyệt.
“Haiz!”, thấy thần nữ và thần tử nhà mình thù địch nhau như vậy, hai lão hắc bạch của Đan Tôn Điện đều thở dài, bọn họ như vậy, sớm muộn gì cũng khiến Đan Tôn Điện sụp đổ, tan rã.
“Thần tử của Dương Đỉnh Thiên Tông bị chém đầu rồi”, khi hai người thở dài thì có người hét lên.
Nghe vậy, dù là Hồng Trần Tuyết, thần tử Đan Tôn hay hai lão hắc bạch đều ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy có một bóng người toàn thân đẫm máu rơi xuống khỏi hư thiên, đầu đã bị chém rơi, nguyên thần cũng khó thoát khỏi kiếp bị huỷ diệt, đó chính là thần tử của Dương Đỉnh Thiên Tông, tướng chết của hắn ta cực kỳ thê thảm.
“Khốn kiếp”, Đại Thánh của Dương Đỉnh Thiên Tông nổi trận lôi đình, tiến lên một bước đặt chân vào trong vòng chiến.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay giết Diệp Thành thì Cửu Tiêu Tiên Kiếm đang lơ lửng trên bầu trời cao đã rung lên, quét ra một đạo tiên mang khoáng thế, một người cấp bậc Đại Thánh lập tức bị chém thành tro bụi ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, tu sĩ bốn phương đều hít vào một hơi khí lạnh, vô thức nhìn về hướng Cửu Tiêu Chân Nhân, lời nói lúc trước của ông ta không phải nói đùa, mà là làm thật!
Phụt!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì máu tươi đã văng khắp thương khung, nhuộm đỏ trời cao, lại có người đổ máu trên hư không.
Người đó là thần tử của Ngân Nguyệt Thánh Tông, huyết mạch không yếu, sức chiến đấu cũng không yếu nhưng chẳng thể địch lại thần uy của Thánh thể, bị một đao của Diệp Thành chém chết, nguyên thần chạy trốn cũng bị kiếm Xích Tiêu tiêu diệt.
Đại Thánh của Ngân Nguyệt Thánh Tông cũng nổi giận, muốn xông vào tiêu diệt Diệp Thành nhưng không dám đặt chân vào đó, Đại Thánh của Dương Đỉnh Thiên Tông là một ví dụ đẫm máu, bước vào là sẽ bị giết chết ngay.
“Giết cho ta”, trên hư thiên vang lên tiếng rống ầm trời, thần tử Phượng Hoàng xung phong đi đầu, lao lên phía trước, trong tay là thần thông khoáng thế, đó là một con phượng hoàng lửa, biển lửa thiêu đốt thiên địa, muốn nuốt chửng Diệp Thành.
“Mở”, Diệp Thành giẫm nát con phượng hoàng lửa ấy, sau đó dùng kiếm phá tan biển lửa, thần tử Phượng Hoàng bị đẩy lùi, hứng chịu phản phệ dữ dội, Thần thể bị thương, máu phượng hoàng chói lọi.
“Giết”, thần tử Thần tộc xông lên, trên đầu hắn ta lơ lửng một chiếc gương thần, bắn ra thần mang huỷ diệt.
“Phá”, Diệp Thành hét lên, khí huyết ngút trời rót vào trong kiếm, phá huỷ thần mang đó, hắn trở tay chém ra một đao khiến thần tử Thần tộc máu xương lẫn lộn, bay thẳng ra ngoài.
“Chết đi!”, thần tử Yêu tộc bay lên trời, ôm sơn ấn khổng lồ lăng thiên đè xuống.
“Cút”, Diệp Thành mạnh mẽ bá đạo, Thánh thể va mạnh, phá vỡ sơn ấn khổng lồ ấy, cơ thể cường đại của hắn cũng khiến cơ thể của thần tử Yêu tộc nổ tung, rơi xuống khỏi hư thiên, tạo thành một cái hố lớn.
“Bao vây lấy hắn”, bốn đại thần tử bao vây từ bốn hướng, mỗi người ném ra một chiếc cờ chiến, tập hợp thành pháp trận cấm chế, phong ấn bốn phương, bao vây Diệp Thành ở trong muốn giết chết hắn.
Diệp Thành không nói lời nào, liên tiếp chém đứt từng chiếc cờ chiến, hắn tựa như giao long bay ra từ khe hở, nhất kiếm Phong Thần đâm xuyên qua đầu mày của thần tử hướng đó, chém cả nguyên thần của hắn ta.
Ba thần tử còn lại biến sắc, lập tức lùi về sau chạy trốn nhưng đã muộn, Diệp Thành như một bóng ma, bay tới sau lưng một người, không nói một lời đã vung đao chém, thân thể và nguyên thần của thần tử đó cùng bị tiêu diệt, hai thần tử còn lại cũng không thoát khỏi kiếp nạn, hoá thành tro bụi trên hư thiên.
Vì điều này, Diệp Thành cũng phải trả cái giá đắt, sống lưng hắn bị một thần tử mặc áo đen chém rách tạo thành một khe rãnh, hắn còn chưa đứng vững đã bị một sát tiễn màu đen bắn xuyên qua ngực.
Đối phương quá đông người, chỉ trong tích tắc, đòn tấn công từ bốn hướng đã lại tới, giăng khắp bầu trời, đến Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo vô song cũng bị tấn công tàn tạ, ngâm trong máu tươi, máu văng khắp đất trời.
Tách
Những người xem chiến nhìn mà sợ hết hồn hết vía, một mình đấu với hai mươi bảy người mà hắn vẫn giết được sáu thần tử.
Nhưng trận chiến không vì sáu thần tử bị giết mà dừng lại, Diệp Thành điên rồi, hai mươi mốt thần tử còn lại cũng điên rồi, liều mạng chiến đấu, dáng vẻ như không giết được Diệp Thành thì không chịu dừng lại.
“Giết”, hai mươi mốt thần tử đều mang vẻ mặt dữ tợn, bọn chúng sử dụng cấm pháp, pháp khí khủng bố, thần thông mạnh mẽ, sát trận huỷ diệt giăng ra khắp trời, chiến đấu trời long đất lở.
“Chiến”, Tiên Luân Thiên Sinh hoạt động, Thánh thể hồi phục, Diệp Thành đứng dậy chiến tiếp với khí huyết ngút ngàn, hắn như hồng hoang giao long mang theo khí thế nuốt chửng bát hoang, Thánh hải màu vàng kim lập tức nhấn chìm một người.
Hắn thật sự quá mạnh, khí huyết dường như không bao giờ cạn, càng chiến càng hăng, một mình chiến đấu với rất nhiều thần tử nhưng vẫn mạnh mẽ bá đạo, hết lần này đến lần khác bị nhấn chìm rồi lại hết lần này đến lần khác thoát ra được, có ý chí chiến đấu ta là vô địch, ngạo nghễ liếc nhìn bốn phía, hắn chiến đấu khiến đất trời cũng phải bay màu.
Rất nhiều thần tử đã bị dồn ép phát điên, sức sống của Diệp Thành quá bền bỉ khiến mọi người muốn điên lên.
Cảnh tượng đẫm máu lại xuất hiện, từng thần tử đổ máu, thân thể và nguyên thần đều bị phá huỷ, chẳng những không giết được Diệp Thành mà còn bị hắn giết lại, hai mươi bảy người bị giết sạch chỉ còn lại chưa tới mười người.
Những người còn lại đều sợ hãi, một số đã kéo lê thân thể đẫm máu rút lui khỏi vòng chiến đấu, nếu đánh tiếp thì bọn hắn cũng sẽ bị chém, Thánh thể quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta hãi hùng.
Tuy nhiên, dù có người bỏ chạy nhưng vẫn còn người chiến đấu, trong vòng chiến vẫn còn bốn người, một người là Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành, ba người còn lại là thần tử Phượng Hoàng, thần tử Thần tộc và thần tử Yêu tộc.
Ba tên này có nghị lực kiên định, hai mươi bảy thần tử đã bị chém hết mười tám, sáu tên bỏ chạy, nhưng bọn chúng vẫn liều chết chiến đấu như chó điên, thật sự là không chết không dừng lại.
“Ta không tin”, trên hư thiên, thần tử Phượng Hoàng quỳ xuống, bị một chưởng của Diệp Thành hất văng khỏi hư thiên, hắn ta bò ra khỏi cái hố sâu dưới đất, máu phượng hoàng tung toé khắp vùng trời.
“Vậy ta sẽ đánh tới khi ngươi tin”, Diệp Thành bay xuống tung ra một chưởng lăng thiên, thần tử Phượng Hoàng vừa bay lên đã bị một chưởng của hắn hất xuống, Thần thể nứt ra, có thể nói là máu xương tung bay.
“Nếu không vì Phượng Hoàng tiền bối có ơn với ta thì ta đã giết chết ngươi bằng một chưởng rồi”, Diệp Thành lạnh giọng quát, bàn tay che trời hất thần tử Phượng Hoàng ra khỏi vòng chiến, hắn ta văng ra nghiền nát một ngọn núi ở nơi xa.
“Thần tử”, Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc xông lên, bay thẳng về hướng thần tử Phượng Hoàng.
“Ngươi chán sống rồi”, một Đại Thánh khác của Phượng Hoàng tộc nổi cơn tam bành, đặt chân vào vùng thiên địa đó, sức mạnh hủy diệt trong lòng bàn tay dâng trào, lạnh lẽo mà đáng sợ, ông ta muốn một chưởng giết chết Diệp Thành.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, Cửu Tiêu Tiên Kiếm lơ lửng trên trời cao đã ngân vang, nhất kiếm chém ra một đạo tiên mang, chém văng Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc ra xa, suýt chút nữa khiến ông ta tử vong.
“Cửu Tiêu, ngươi thật sự muốn đối đầu với Phượng Hoàng tộc của ta sao?”, Đại Thánh đó tức giận hét lên rung chuyển đất trời, ông ta không phải Đại Thánh bình thường, mà đã đạt đến điểm khó đột phá của Chuẩn Đế, nếu không ông ta đã bị Cửu Tiêu Tiên Kiếm đó chém chết từ lâu rồi.
“Lão hủ đã nói trước rồi, các ngươi cũng không phản đối, bây giờ kêu gào như vậy thì có lý gì?”, Cửu Tiêu Chân Nhân nhàn nhạt nói: “Đường đường là Phượng Hoàng tộc, ngươi không thua nổi à?”
“Ngươi…”, Phượng Hoàng Đại Thánh bị lời này làm cho ói máu, khí huyết lập tức giảm xuống đến cực điểm.
“Được, được lắm”, Đại Thánh đi cứu thần tử Phượng Hoàng đã trở về, còn đưa thần tử Phượng Hoàng đã ngất xỉu, toàn thân máu me đầm đìa về, nghe thấy lời này của Cửu Tiêu Chân Nhân, ông ta tức quá hoá cười.
“Thua là thua, trẻ không được thì già lên, các ngươi đúng là sỉ nhục uy danh của tiền bối”, Cửu Tiêu Chân Nhân hừ lạnh: “Còn nữa, đừng lấy Phượng Hoàng tộc ra để hù doạ lão phu”.
“Ta muốn xem ngươi có thể bảo vệ hắn được đến lúc nào”, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh quay đầu lại, nhìn tu sĩ trẻ tuổi tứ phía: “Kẻ nào giết được Diệp Thành, Phượng Hoàng tộc ta sẽ thưởng cho một Đại Thánh Binh, ba Thánh Vương Binh, chín Thánh Nhân Binh, lời nói này mãi mãi có hiệu lực, ai lấy được đầu hắn thì sẽ có thưởng”.
“Phượng Hoàng tộc điên rồi à?”, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh vừa dứt lời đã khiến vùng thiên địa trở nên xôn xao.
“Lão bối tu sĩ không được tham chiến, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh lại triệu tập những tu sĩ trẻ có mặt ở đây cùng giết Diệp Thành!”, có người thở dài: “Nói thẳng ra là đánh hội đồng”.
Chỉ là, tuy Phượng Hoàng tộc hào phóng, nhưng các tu sĩ trẻ chẳng ai dám đặt chân vào vùng thiên địa đó, đó là vùng đất chết, có một vị sát thần mạnh mẽ, vào được nhưng không ra được.