Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành xuống khỏi tường thành, bay đến trụ sở chính của Thiên Đình, hắn rời đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Lúc trước ở trên vân đài, mọi người đều đã nhìn thấy cảnh Cơ Tuyết Băng kéo ống tay áo hắn, đường đường là chưởng giáo của Chính Dương Tông, Huyền Linh Chi Thể cao ngạo mà lại kéo ống tay áo của hắn như một tiểu nữ tử, điều này đủ để chứng minh rất nhiều chuyện.

Những người hiểu Diệp Thành đều có một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ rằng hắn chuẩn bị làm một chuyện kinh thiên động địa.

Ngay sau đó, trên tường thành Nam Sở có rất nhiều thần hồng bay ra, họ đến từ nhiều thế lực khác nhau của Đại Sở, có những thân phận khác nhau nhưng điều duy nhất tương đồng là họ đều là cảnh giới Chuẩn Thiên.

Không chỉ tường thành Nam Sở mà năm lãnh thổ lớn ở Nam Sở cũng vậy, rất nhiều cảnh giới Chuẩn Thiên đều bay về tập trung ở trụ sở chính của Thiên Đình.

Trong màn đêm đen, ở một toà Địa Cung rộng lớn khác thường tại trụ sở chính của Thiên Đình, liệt đại chư vương, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương, Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang cũng đều có mặt.

Chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên?

Quân viễn chinh của Đại Sở?

Tấn công ma trụ chọc trời?

Nghe Diệp Thành nói vậy, với định lực của tất cả những cảnh giới Chuẩn Thiên ở đây cũng bất giác thay đổi sắc mặt.

Chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên là đội hình cỡ nào? Quân đội tu sĩ như vậy khiến người khác phải chấn động, đủ để quét sạch bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở trước đây.

Tất nhiên những người có mặt ở đây đều bị sốc trước sự quyết đoán của Diệp Thành.

Bây giờ là lúc nào? Đại Sở đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, Thiên Ma có thể công phá tường thành Nam Sở bất cứ lúc nào, vào thời khắc nguy hiểm này mà Diệp Thành lại muốn lấy hết tám phần tổng số cảnh giới Chuẩn Thiên ở Đại Sở, chiến lược táo bạo như vậy khiến họ không dám tưởng tượng, cũng không quyết đoán được như Diệp Thành.

“Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”, sau một hồi ngạc nhiên, Quỷ Vương cau mày nhìn Diệp Thành.

“Không thể kéo dài thêm được nữa”.

“Dẫn theo cả chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên, một khi đặt chân đến Bắc Chấn Thương Nguyên rất có thể sẽ bị diệt sạch, không có chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên này, Nam Sở lấy gì chống lại đại quân Thiên Ma?”

“Đây là một ván cược lớn!”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương hít sâu một hơi: “Nếu thua thì sẽ không thể trở mình”.

“Đại Sở vốn đã ở chốn đường cùng, không có quân tiếp viện, chỉ phòng thủ chắc chắn sẽ thất bại”, Diệp Thành lên tiếng: “Nếu có thể phá huỷ ma trụ, dù chúng ta toàn quân diệt sạch cũng không tiếc”.

“Đội quân đánh úp, đánh giặc bắt vua trước, đây là tác phong trước giờ của ngươi!”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười lắc đầu.

“Tuy điên cuồng nhưng lại nhanh gọn”, Âu Dương Vương cười khẽ: “Chúng ta lẽ ra đã chết từ lâu rồi, nếu có thể chiến đấu mở ra tương lai cho thế hệ sau này thì chết cũng không sao, lên đường sớm hơn mà thôi”.

“Thời gian cấp bách, mọi người có ý kiến gì khác không?”, Diệp Thành nhìn chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên xung quanh rồi nói.

“Bản vương đồng ý”, giọng Yêu Vương vang dội: “Nếu chỉ phòng thủ thì hèn quá, chi bằng cứ đánh đến chết một lần cho thoải mái”.

“Ta thích điều này”, phía Huyết Vương cũng cười.

“Chúng ta cũng không phản đối”, các đế vương đều gật đầu, phía Thái Hư Cổ Long cũng vậy, thời gian cấp bách, không ai lãng phí thời gian để thể hiện, chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không có ai phản đối.

“Vậy ta sẽ nói kế hoạch cụ thể”, Diệp Thành lập tức trải một tấm bản đồ cực lớn ra, vừa chỉ lên trên vừa nói: “Chín mươi nghìn người quá đông, chúng ta phân thành chín đường để lẻn vào Bắc Sở, liệt đại chư vương mỗi người dẫn theo mười nghìn quân, còn lại sẽ đi theo ta. Ta không quan tâm các vị dùng cách nào, dù thế nào cũng phải tránh được đại quân Thiên Ma”.

“Gặp nhau ở đâu?”, Chung Ly hỏi.

“Nơi giao giữa Trung Thông Đại Địa của Bắc Sở và Bắc Chấn Thương Nguyên: Núi Địa Táng”, Diệp Thành chỉ vào một nơi.

“Không nhiều lời nữa, đi thôi”, Pháp Luân Vương hành động rất kiên quyết, đứng phắt dậy đi ra khỏi đại điện, sau đó liền có mười nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên cũng đi theo ra ngoài.

Sau khi Pháp Luân Vương đi, liệt đại chư vương còn lại cũng không chậm trễ, đồng loạt ra khỏi Địa Cung, sau lưng mỗi người đều có mười nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên đi theo.

Những người còn lại đều đi theo Diệp Thành.

Trong đêm đen, quân viễn chinh của Đại Sở phân thành chín đường đi đến các hướng ở Nam Sở, họ đều mặc áo đen, khoác áo choàng đen, che giấu khí tức hệt như những sát thủ.

Tuy đại quân Thiên Ma đông nhưng ba triệu dặm tường thành Nam Sở, không phải chỗ nào của tường thành cũng có quân Thiên Ma đóng giữ.

Mà phía Diệp Thành lại tìm những kẽ hở để đi, họ không thể lộ liễu, đề phòng ma quân ở Bắc Chấn Thương Nguyên phát hiện, tất cả đều phải tiến hành một cách bí mật, đánh úp thì phải đạt được hiệu quả khiến địch trở tay không kịp, như vậy mới có thể phát huy uy lực của quân viễn chinh một cách tối ưu nhất.

Trong đêm đen, quân viễn chinh của Đại Sở phân chín đường tìm lối đột phá, sau đó lặng lẽ ra khỏi tường thành Nam Sở.

Khi đi, họ đều vô thức ngoảnh lại nhìn Nam Sở phía sau.

Chuyến đi này từ một khía cạnh nào đó có thể nói là hành động tự sát, phần lớn không thể sống sót trở về, hầu hết trong số họ đều là lão tổ của gia tộc, trước khi đi dường như đều quay lại nhìn hậu bối nhà mình từ nơi rất xa.

Dù biết con đường phía trước là quỷ môn quan thì cũng không ai chần chừ, vì sự tồn vong của thế hệ mai sau, để nối nghiệp kế thừa, những lão bối lớn tuổi như họ sẵn sàng chiến đấu hết mình, mang theo tâm lý quyết tử.

“Chuyến đi này khả năng sẽ một đi không trở lại”, một ông lão tuổi xế chiều buồn bã nhìn tường thành Nam Sở.

“Đi thôi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, dời mắt khỏi Nam Sở, bước lên vùng đất Bắc Sở đầu tiên.

Sau đó, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên cũng đi theo.

Họ đi từ thế giới phàm trần tới đây.

Thế giới phàm trần ngày nay đã là một vùng đất khô cằn, người phàm đã được các tu sĩ đón về Nam Sở, nhà cửa ruộng vườn của họ đã thành đống đổ nát.

Trên đường đi, tốc độ của họ cực kỳ nhanh, có thần thức bá đạo của Thái Hư Cổ Long, họ không chỉ một lần tránh được đại quân Thiên Ma, lần nào cũng thuận lợi đi qua từ khe hở.

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới dừng lại trên một đỉnh núi, hắn vô thức quay lại, khẽ cau mày nhìn hư thiên đen kịt, tựa như có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp qua không gian hư vô.

Bị phát hiện tung tích, không gian hư vô đó biến dạng rồi một bóng dáng xinh đẹp như tiên nữ, cũng mặc áo đen, khoác áo choàng đen bước ra, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Sở Linh sao?

“Sao nàng cũng đi theo tới đây?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh hơi cau mày, hắn biết chuyến đi này rất nguy hiểm nên không muốn Sở Linh tham gia, thế nhưng cô lại lặng lẽ đi theo mà hắn không hề phát hiện.

“Ta cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên”, Sở Linh bước tới, lòng hơi chột dạ.

“Linh tinh”, Diệp Thành trầm giọng: “Mau về đi”.

“Chàng lại muốn bỏ ta lại”, Sở Linh hơi rũ mắt, khẽ cắn môi: “Tỷ tỷ đi rồi, ta không muốn nhìn bóng lưng chàng mỗi lúc một xa, cho dù chết, ta cũng sẽ đi theo chàng”.

Diệp Thành im lặng, trong lòng chợt nhói đau.

Cuối cùng hắn không nói gì nữa, lẳng lặng xoay người, bước vào hư thiên.

Thấy vậy, Sở Linh khẽ cười một tiếng rồi cũng đi theo, Diệp Thành không đuổi cô đi nữa mà ngầm đồng ý cho cô đi theo quân viễn chinh của Đại Sở tới Bắc Sở.

Giết!

Họ đi chưa được bao lâu, phía Nam Sở truyền đến tiếng hô giết kinh thiên động địa.

Nhìn khắp đất trời, đại quân Thiên Ma kéo đến ùn ùn như biển dậy sóng, muốn nhấn chìm đất trời Nam Sở.

Cơ Tuyết Băng đã rút sát kiếm ra, chỉ vào Thiên Ma quân đang lao tới.

Sau khi Diệp Thành đi, tường thành Nam Sở do cô làm thống soái, còn năm lãnh thổ lớn của Nam Sở thì giao cho hậu duệ các hoàng đế.

Bùm! Rầm! Đoàng!

Ngay sau đó, những tiếng nổ lớn như sấm vang lên khắp đất trời.

Trận chiến khốc liệt, quân Thiên Ma lần lượt ngã xuống nhưng rồi cũng lại lần lượt lao lên tường thành Nam Sở.

Chiến!

Tu sĩ Đại Sở hét lớn chấn động bầu trời, tinh thần chiến đấu lên cao, cũng người trước ngã xuống người sau tiến lên, họ phải trả cái giá bằng máu, đánh lui quân Thiên Ma đang xông lên tường thành.

Máu tươi nhuộm đỏ bức tường thành Nam Sở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK