Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngã phật từ bi", thấy Diệp Thành nâng núi lên, niệm thân của Phật Tổ vung tay lên rải ra một mảnh phật quang.

Phật quang kia nâng một cuốn kinh Phật, bên trên có khắc sáu chữ chân ngôn của Phật Gia rồi dán lên núi.

Thoáng chốc, ngọn núi kia chợt trở nên nặng nề, áp lực cũng tăng lên gấp đôi.

"Ta không cần sự từ bi của ngươi!", Diệp Thành hét lên, khí huyết màu vàng ngùn ngụt, nhưng hai chân vẫn bị đè khụy xuống từng chút một mãi đến khi quỳ xuống đất.

"Cố lên!", tu sĩ xung quanh siết chặt nắm tay, không giúp được gì nhưng lại cổ vũ Diệp Thành trên mặt tinh thần.

Bọn họ đều có lòng kính nể Hoang Cổ Thánh Thể, không muốn một mạch mạnh mẽ ấy bị trấn áp.

Nhưng mà! Anh hùng tuổi xế chiều, Diệp Thành đã dùng hết uy thế Thánh Cốt cuối cùng, một người già nua như hắn đã quá mệt mỏi, cũng chẳng chống đỡ nổi sự trấn áp của Phật Tổ.

Ầm!

Một tiếng trầm đục vang lên, ngọn núi 8000m bị Diệp Thành nâng lên ầm ầm rơi xuống khiến mặt đất chấn động.

Diệp Thành đã bị trấn áp, không còn sức để đứng dậy nữa, chỉ có tiếng gầm thét động trời vang vọng khắp không trung.

Haiz!

Tu sĩ xung quanh lắc đầu thở dài, trong lòng không hiểu sao lại có chút buồn bã, đúng là anh hùng tuổi xế chiều.

Dù hắn có bất khuất hay kiêu ngạo ương ngạnh đến mấy cũng khó mà chống lại sự trấn áp của Phật Tổ. Lần này, Diệp Thành có thể sáng lập nên một huyền thoại.

Trên không, niệm thân của Phật Tổ cũng thu lại kim quang lấp lánh rồi chậm rãi hóa thành niệm lực biến mất.

Đất trời chìm trong im lặng, chỉ có sương máu bay phất phơ.

Nhìn từ xa, ngọn núi kia trông như năm ngón tay.

Đó là bàn tay Phật, bị người xung quanh gọi là Ngũ Chỉ Sơn.

Ngày càng có nhiều người đến vây quanh Ngũ Chỉ Sơn xem, còn có những tín đồ thành kính đến quỳ lạy dưới bàn tay Phật.

"Không ngờ đêm qua lại xảy ra chuyện như thế!", tu sĩ đến sau nghe lý do thì không kiềm được kinh ngạc ra tiếng.

"Chúng ta tận mắt nhìn thấy đám Phượng Tiên bị giết, cũng thấy Thánh Thể bị Phật Tổ trấn áp".

"Đúng là một người đàn ông rắn rỏi! Dám chống lại uy áp của Phật Tổ giết sạch đám Phượng Tiên".

"Khiến Thích Già ứng kiếp, song, lần này vẫn bị Phật Tổ trấn áp, cũng coi nhà là nhân quả!", có người thở dài.

Dưới chân Ngũ Chỉ Sơn mù mịt tối tăm không thấy ánh sáng.

Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy có tiếng xích sắt va chạm vào nhau vang lên.

Tiếng động ấy truyền ra từ một cái tế đàn cổ xưa có bốn cây cột bằng đồng dựng đứng khắc chi chít ký hiệu Phật Gia.

Còn Diệp Thành lại bị trói trên tế đàn, tay chân, eo, cổ đều bị xích sắt lạnh lẽo cột chặt.

Hắn tóc tai bù xù, cả người đầy máu như một tù nhân, con ngươi già nua đục ngầu, ảm đạm không ánh sáng.

Bỗng dưng, hắn giơ tay lên sờ về phía hai mắt của mình.

Pháp lực bị khóa, ngay cả Tiên Nhãn cũng bị phong ấn, dù thức tỉnh Thiên Đạo cũng khó mà thoát ra được ngọn núi này.

"Ta không cần sự từ bi của ngươi", giọng hắn khàn khàn yếu ớt không chút sức lực lại tràn ngập vẻ mỏi mệt và già cả.

Nơi này cô quạnh còn tối tăm không thấy ánh sáng, không có sinh linh, già cả như hắn cũng không kiềm được cảm thấy lạnh lẽo cuộn mình lại.

Ngoài núi vẫn còn có người đến và không nhịn được thở dài.

Chín ngày liên tục, có vô số người đến Ngũ Chỉ Sơn, hết nhóm này đến nhóm khác, đa số là nghe tin mà đến.

Lớp tiền bối đều toát ra vẻ kinh ngạc cảm thán, cũng không thiếu những tu sĩ trẻ lộ ra sự kính nể và cảm thấy thẹn không bằng.

"Hắn là anh kiệt cái thế!", nữ tu trẻ trung nhìn mà mắt đẹp rưng rưng, người đẹp đều yêu anh hùng.

Người trong núi đã lập nên rất nhiều thần thoại, tuy bị trấn áp, nhưng vẫn hết sức đáng kính.

Đằng xa, lại có người đến, hơn mười bóng người mặc áo đen, trong mắt đong đầy nước mặt.

Họ là người chuyển thế, vẫn chưa nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thành rời khỏi Huyền Hoang, tản ra xung quanh rồi đều quay trở lại.

Mười mấy người vừa hạ xuống đã lấy pháp khí bản mạng ra khôi phục thần uy điên cuồng tấn công Ngũ Chỉ Sơn.

"Đám nhóc con kia bị điên hết rồi hả?", tu sĩ xung quanh đều thổn thức: "Mạnh nhất mới chỉ là Chuẩn Thánh mà muốn phá hủy phong ấn của Phật Tổ sao?"

"Chắc hẳn là bị lừa đá rồi, đúng là không biết lượng sức mình".

"Cứ đánh như thế thì tám trăm năm nữa cũng không phá nổi".

"Muốn cứu Thánh Thể khỏi đây thì hơn nửa là bạn hoặc người thân của hắn", có người suy tư nói.

Hơn mười người chuyện thế đều làm lơ trước những lời nói xung quanh, vẫn liều mạng tấn công Ngũ Chỉ Sơn.

Song, sát thương của họ quá yếu, tấn công liên tục 3 tiếng mà vẫn chẳng thể làm Ngũ Chỉ Sơn xê xích.

"Dừng lại!", trong núi, Diệp Thành bị đánh thức, mở đôi mắt già nua, cách vách núi có thể nhìn thấy bên ngoài, dùng thần thức truyền âm quát bảo họ dừng lại.

"Thánh chủ, bọn ta chắc chắn sẽ cứu người ra ngoài", ánh mắt của họ đều toát ra vẻ kiên định.

"Rời khỏi Huyền Hoang!", Diệp Thành khàn khàn nói.

"Bọn ta sẽ còn quay lại!", mười mấy người chuyển thế cũng nghe lệnh, ngừng tấn công rồi xoay người rời đi.

Hiểu được sự khủng bố trong phong ấn của Phật Tổ, họ biết với thực lực của mình thì chắc chắn không phá nổi.

Bọn họ không phá nổi nhưng không có nghĩa là những người khác cũng vậy. Thế nên, họ sẽ đi tìm người giúp để đến cứu Diệp Thành.

Diệp Thành nhìn đám người chuyển thế rời đi mà con ngươi chợt nhòe đi như có thể cách vô vàn hư không nhìn thấy núi sông đẹp đẽ kia.

Thời gian đằng đẵng hơn hai trăm năm, hắn cũng nhớ nhà.

Diệp Thành không biết mình có thể chịu đựng nổi đến khi Đại Sở trở về không, vì hắn đã gần đất xa trời, sống không được bao lâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK