Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe mấy từ này, Diệp Thành bất giác giật giật khoé miệng, vẻ mặt hắn càng thêm phần hào hứng.

Chẳng trách mà trông lại quen đến vậy, hai người do một mẹ sinh ra sao có thể không giống nhau cho được?

“Ngươi biết muội muội của ta sao?”, ở bên, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi nhưng vẫn hiếu kì hỏi.

“Nào cô gái, ta trả lại túi đựng đồ cho cô này”, Diệp Thành hồ hởi nhét túi đựng đò vào tay Thượng Quan Ngọc Nhi.

Chuyện gì thế chứ? Đã đi cướp rồi mà lại cướp đúng tỉ tỉ của Thượng Quan Ngọc Nhi, nếu để Thượng Quan Ngọc Nhi biết được thì không làm loạn cả trời đất này lên mới lạ.

Phía này, nhìn túi đựng đồ Diệp Thành vừa nhét vào tay mình, Thượng Quan Hàn Nguyệt tỏ vẻ khó hiểu.

Đây đâu phải phong cách lừa đảo của sát thần Tần Vũ? Hắn là một tên lấy đi tiền chuộc mà không thả người, cướp đồ rồi đâu thể trả lại được.

Lẽ nào đổi tâm đổi tính rồi sao?

Thượng Quan Hàn Nguyệt tự tìm cho sự việc này một lý do chính đáng, không biết nếu như cô ta biết tên tiện nhân này từng nhìn thấy hết cơ thể của muội muội mình thì cô có giết chết hắn ngay lập tức không nữa.

Khụ khụ!

Phía này Diệp Thành ho hắng, hắn thu lại tiên hoả trên người Thượng Quan Hàn Nguyệt còn sức mạnh thần bí bên trong cơ thể cô ta cũng đã được tiên hoả luyện hoá hoàn toàn.

Có điều sắc mặt của Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn tái nhợt, khí tức bất ổn, khoé miệng chốc chốc lại trào ra máu đen, một người với Đạo Linh Chi Thể như cô ta mà lúc này trên khuôn mặt cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi, chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng đủ thổi bay cô ta.

Thấy vậy, Diệp Thành chợt cau mày, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn quan sát Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Huyết chú”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn ra rõ ràng phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt có một đạo phù chú huyết sắc cổ xưa, phù văn này hút lấy tinh nguyên của huyết mạch trên người cô ta kiềm hãm sức mạnh huyết mạch.

“Chẳng trách”, Diệp Thành nheo mắt.

“Đa tạ đạo hữu tương trợ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói rồi quay người, có điều chưa đi nổi hai bước thì cô lại loạng choạng suýt ngã.

“Thân mang huyết chú thì cô có thể đi được bao xa chứ?”, Diệp Thành đỡ lấy Thượng Quan Hàn Nguyệt sau đó dùng sức mạnh khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, đã là tỷ tỷ của Thượng Quan Ngọc Nhi thì hắn đương nhiên sẽ không thể thấy chết mà không cứu.

Mặc dù Diệp Thành không hiểu lắm về huyết chú nhưng hắn biết nó cũng giống với vu chú, có tác dụng rất dị thường.

Còn huyết chú bên trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt đương nhiên không phải là loại huyết chú thông thường, có thể hạn chế sức mạnh huyết mạch của Đạo Linh Chi Thể và hút đi tinh khí huyết mạch của cô ta thì đương nhiên không phải trò đùa.

Diệp Thành chắc chắn rằng chỉ vài ngày là Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ biến thành phế thể mà thôi.

Lúc này hai tay Diệp Thành đã đan vào nhau, hắn chỉ điểm vào phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Ngươi muốn làm gì?”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói rồi định đứng dậy.

“Ngồi xuống đừng cử động”, Diệp Thành trầm giọng lên tiếng, từng luồng tiên hoả được đẩy vào phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Mặc dù Thượng Quan Hàn Nguyệt còn muốn phản kháng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, lời nói của Diệp Thành như có ma lực khiến cô ta không có ý định chống đối lại.

“Sẽ hơi đau một chút, cố chịu đựng”, Diệp Thành lên tiếng.

“Ừm”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mím môi nhưng vẫn gật đầu, cô cảm nhận được hoả diệm ấm áp đang len lỏi vào trong cơ thể mình khiến cô ta thấy thoải mái, cơ thể bất giác run lên.

“Hắn cũng không vô tình như lời đồn”, Thượng Quan Hàn Nguyệt lẩm bẩm rồi vô thức liếc nhìn Diệp Thành.

Người thanh niên này nửa canh giờ trước đã cứu cô ta hai lần và lần này chính là lần thứ ba khiến một kẻ đơn độc như cô ta cảm thấy an toàn hơn.

Trong chốc lát, Thượng Quan Hàn Nguyệt chợt tò mò đó là đằng sau lớp mặt nạ quỷ minh là khuôn mặt thế nào, cô thực sự muốn nhìn thấy chân dung của hắn.

Có điều suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong phút chốc, nếu như cô thực sự dám làm vậy thì giây phút sau sẽ bị hắn giết chết.

Hự!

Trong đầu trỗi lên từng cơn đau đớn đến tê dại ngắt đi mạch suy nghĩ của Thượng Quan Hàn Nguyệt, cơn đau đớn nhanh chóng chiếm lấy toàn thân cô khiến cơ thể cô bất giác run rẩy, đó là cơn đau đến từ linh hồn.

“Vì sao người của Huyết Tộc lại muốn bắt cô?”, Diệp Thành vội chuyển chủ đề để đánh lạc hướng tập trung của Thượng Quan Hàn Nguyệt, vì ngoài cách này ra thì hắn thực sự không còn cách nào khác có thể khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt bớt đau đớn hơn.

“Hình như bọn chúng đang muốn thu thập huyết mạch đặc biệt”, biết dụng ý của Diệp Thành, Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng rất hợp tác.

“Thu thập huyết mạch đặc biệt?”

“Vốn dĩ mục tiêu của chúng là Hoang Cổ Thánh Thể của ngươi nhưng vì ngươi đã chết nên mới chuyển mục tiêu sang ta”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói thực, “mấy ngày nay ta ra ngoài nên mới trúng kế của chúng”,

“Bắt ta?”, Diệp Thành cau mày.

“Bọn chúng nói vậy”.

“Vậy theo cô thấy thì bọn chúng thu thập huyết mạch đặc biệt để làm gì?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Có lẽ vì một mục tiêu bí ẩn không thể nói ra”, Thượng Quan Hàn Nguyệt cố nhịn đau, “có điều theo như ta thấy thì bọn chúng lấy nhiều huyết mạch đặc biệt như vậy là vì muốn tạo ra huyết mạch nghịch thiên hơn”.

“Huyết mạch nghịch thiên hơn?”, Diệp Thành nheo mắt lẩm nhẩm, “không phải sẽ tạo ra huyết mạch hỗn độn chứ?”

Diệp Thành nghĩ rồi bất giác cười lạnh lùng, huyết mạch hỗn độn chẳng phải là được tạo ra từ nhiều huyết mạch dung hoà lại sao?”

Diệp Thành trầm ngâm ba giây, Thượng Quan Ngọc Nhi lại đau đớn rít lên, trên khuôn mặt và toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

“Ta…”

“Vì sao phần trán của ngươi lại khắc chữ thù?”, Diệp Thành vừa định đổi chủ đề thì đã bị câu hỏi của Thượng Quan Hàn Nguyệt ngắt lời, cô ta mím môi, có vẻ như hơi hối hận vì đã hỏi câu hỏi này, vì thực sự câu hỏi này quá lỗ mãng.

“Khắc chơi thôi? Sao vậy, trông phong độ à?”, Diệp Thành mỉm cười, trả lời tuỳ hứng.

“Rất phong độ”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười nói và quả thực thì cô cũng nghĩ như vậy thật.

Mặc dù cô không biết Diệp Thành đã từng trải qua điều gì nhưng cô dám chắc rằng người thanh niên trước mặt mình là một người có nỗi niềm riêng, vả lại câu chuyện đó còn rất bi thương nên hắn mới để lại chữ “thù” rớm máu trên cơ thể như vậy.

Thế rồi Thượng Quan Ngọc Nhi chợt thay đổi cái nhìn về Diệp Thành, có lẽ đằng sau lớp mặt nạ kia che giấu đi quá nhiều nỗi xót xa.

Phía này, Diệp Thành đã thu lại tay nhưng sắc mặt hắn lại không tốt tí nào vì huyết chú này vô cùng “ngoan cố”, không những hạn chế sức mạnh huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt, hút lấy tinh nguyên huyết mạch của cô mà còn lấy đi sức mạnh linh hồn của cô.

Điều quan trọng nhất đó là trên huyết chú kia lạc ấn mật pháp, nếu cố gắng phá giải thì rất khó bảo toàn tính mạng cho Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Ta biết trạng thái của mình hiện giờ thế nào, đạo hữu không cần phải lãng phí thời gian và sức lực đâu”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, khoé miệng lại trào máu.

“Ta không tín tà mà”, Diệp Thành mỉm cười, đặt tay lên vai Thượng Quan Hàn Nguyệt sau đó một luồng sức mạnh thâm nhập vào cơ thể cô, đó là sức mạnh phong ấn.

Ngay sau đó, huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt bị phong ấn, đến cả vùng đan hải và linh hồn cũng bị phong ấn.

Như vậy mới có thể ngăn lại huyết chú đang không ngừng hút lấy huyết mạch và sức mạnh linh hồn của Thượng Quan Hàn Nguyệt, vì phong ấn vùng đan hải và linh hồn cũng như sức mạnh huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt nên hắn mới có thời gian luyện hoá huyết chú.

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ vì huyết chú đang không ngừng hút lấy tinh nguyên của Thượng Quan Hàn Nguyệt, nó không cho Diệp Thành thêm thời gian luyện hoá nên Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ biến thành phế nhân nhanh thôi.

“Cần khoảng hai ngày, cứ từ từ, không vội”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Ta hiểu rồi”.

“Rất đau đấy, cố gắng nhẫn nhịn”, Diệp Thành nói rồi lại lần nữa đan tay vào nhau chỉ điểm vào phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt rồi tiếp tục đẩy tiên hoả vào trán cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK