“Thế nào? Có phải kiếp trước ta rất lợi hại không?”, Diệp Thành đã không chờ được nữa mà hỏi ngay, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Thái Hư Cổ Long.
“Đúng là rất lợi hại”, Thái Hư Cổ Long ho khan một tiếng, cất thần thông nhìn trộm thiên cơ nghịch thiên của tộc Thái Hư Cổ Long đi.
“Ý là kiếp trước ta cũng là tu sĩ, hơn nữa còn rất ghê gớm, đúng không?”
“Có... Có thể nói như vậy”.
“Cái gì gọi là có thể nói như vậy?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt ta, ta không đùa với ngươi đâu”.
“Ta chỉ dám nhìn một chút”, Thái Hư Cổ Long nhẹ nhàng vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn: “Kiếp trước ngươi đúng là tu sĩ, hơn nữa còn là một người rất lợi hại”.
“Ta biết mà!”, Diệp Thành sờ cằm, nói nhỏ trong lòng: “Xem ra suy đoán của mình là đúng, Khương Thái Hư tiền bối hẳn là có quen biết với mình của kiếp trước, nếu không trong ký ức của ông ấy sẽ không có cảnh mình chết trận từ kiếp trước. Hừm, như vậy thì cũng có lý, không ngờ mình và Khương Thái Hư tiền bối lại có duyên đến vậy, kiếp trước và kiếp này đều gặp được nhau, có lẽ đây chính là ý trời”.
“Bây giờ chỉ cần làm rõ Nhược Hi có lai lịch gì, tại sao kiếp trước mình lại muốn giết cô ta nữa thôi”, sau khi làm rõ suy nghĩ của mình, Diệp Thành nghĩ đến Nhược Hi, có thể liên quan từ kiếp trước đến kiếp này của hắn, lại liên quan cả tới sư tôn Hồng Trần của Chung Giang tiền bối, không cần nghĩ cũng biết thân phận của người tên Nhược Hi này không đơn giản.
Bên này, nghe Diệp Thành lẩm bẩm một mình, Thái Hư Cổ Long trở nên yên lặng, nó vẫn nhìn chằm chằm phân thân duy nhất còn lại của Diệp Thành, dường như có thể thông qua phân thân nhìn thấy bản thể của hắn.
“Không có kiếp trước, vậy rốt cuộc tiểu tử này từ đâu tới?”, không biết đến lúc nào Thái Hư Cổ Long mới tự lẩm bẩm câu này: “Trên căn nguyên linh hồn của hắn rõ ràng có ấn ký luân hồi, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào? Không thể tin được, thật không thể tin được”.
Thái Hư Long Cấm!
Khi Thái Hư Cổ Long đang suy nghĩ thì Diệp Thành bên này đã bắt tay vào việc, hai tay hắn nhanh chóng tạo kết ấn, thi triển Thái Hư Long Cấm, dung hợp một phần chín linh hồn của Thái Hư Cổ Long là hắn đã có thể thi triển thần thông nghịch thiên này.
Thái Hư Long Ấn!
Sau đó hắn trở tay ấn xuống, long ấn khổng lồ từ trên cao giáng xuống, bá đạo vô song.
Thái Hư Động!
Vì có Thái Hư Cổ Long hỗ trợ, lòng bàn tay hắn xuất hiện một vòng xoáy màu đen, đó chính là bí pháp Thái Hư Động.
Sau đó hắn lại thử rất nhiều bí pháp huyền diệu khác của tộc Thái Hư Cổ Long, chẳng hạn như Thái Hư Na Di, Thái Hư Bộ, Thái Hư Thần Phạt, những bí pháp này đều là thần thông nghịch thiên vô địch thiên hạ.
“Xuất quan”, Diệp Thành thu lại thần thông, cười hì hì rồi xoay người ra khỏi thạch thất của động phủ.
“Sư phụ”, vừa mới bước ra, Diệp Thành đã trông thấy Tịch Nhan dang ngồi ở cổng đá của động phủ, thấy hắn xuất quan, cô bé vui vẻ, tung tăng chạy tới.
“Không tu luyện đi, ngồi ở đây làm gì?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Tịch Nhan.
“Con phát hiện một bí mật, muốn chia sẻ với sư phụ”, Tịch Nhan cười tươi tắn.
“Bí mật?”, Diệp Thành nhướng mày, hứng thú nhìn Tịch Nhan: “Nói ta nghe xem nào”.
“Sư phụ nhìn đi”, Tịch Nhan chỉ lên bầu trời đầy sao rộng lớn.
Diệp Thành ngạc nhiên nhưng vẫn nhìn theo hướng Tịch Nhan chỉ, bầu trời sao quả thực rất rộng lớn, trên trời điểm xuyết những vì sao khiến cho tinh không trở nên rực rỡ, sáng chói, nhưng hắn lại không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
“Sư phụ nhìn thấy gì?”, Tịch Nhan chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Không có gì khác cả”, Diệp Thành lắc đầu.
“Sư phụ nhìn lại lần nữa đi”.
“Nhìn nữa cũng không thấy có gì khác, ta...”, Diệp Thành nói tới đó thì khựng lại, hai mắt chợt đờ ra, kinh ngạc nhìn bầu trời rộng lớn, vì bầu trời đầy sao ấy đang rơi xuống, từng ngôi sao nối tiếp nhau tựa sao băng, tụ lại thành mưa sao băng mà rơi xuống, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy, tráng lệ.
“Gì thế này?”, ngây người hai giây, Diệp Thành vô thức dụi mắt nhìn lại, phát hiện bầu trời sao vẫn không có gì thay đổi, tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra.