Vừa nói, hai người vừa bước ra khỏi truyền tống trận.
Tự cầu phúc cho mình đi!
Thái Hư Cổ Long khẽ nói, bước ra khỏi Địa Cung rồi thoáng cái biến mất.
Câu này ngươi nên nói với người kia chứ!
Diệp Thành chế nhạo, nếu thật sự là Thần Vương Thần Huyền Phong thì đương nhiên hắn không có khả năng giành chiến thắng, nhưng nếu chỉ là đạo thân của Thần Huyền Phong thì hắn không sợ, cho dù đạo thân có mượn sức chiến đấu của bản thể, cho dù Tịch Diệt Thần Thể trời sinh có thể khắc chế Hoang Cổ Thánh Thể thì đạo thân vẫn chỉ là đạo thân.
Lòng thầm nghĩ như vậy, hắn đã bước ra khỏi Địa Cung, một bước đi thẳng tới đỉnh Ngọc Nữ Phong.
Woa!
Thấy Diệp Thành bay từ trên trời xuống, Nhược Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong veo đầy vẻ mới lạ.
“Thánh chủ Thiên Đình có khác, ngay cả tư thế đáp xuống cũng phóng khoáng”, cách đó không xa truyền đến tiếng nói, giọng điệu trêu chọc, sau đó hắn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đó chẳng phải Thượng Quan Ngọc Nhi sao?
“Lại đến ăn chực à!”, Diệp Thành bước tới, bế Nhược Hi vào lòng.
“Linh tinh, ta cũng có công đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi ho khan: “Đĩa do ta bưng, đũa do ta lấy, còn cả Quỳnh Tương Ngọc Lộ kia nữa cũng là do ta rót”.
“Ái chà, có mệt không?”
“Cũng bình thường”.
“Ăn cơm thôi!”, Lạc Hi cười hì hì, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Diệp Thành, sau đó còn làm mặt xấu với hắn.
“Nào, ra tìm đại nương của con đi, có sữa đấy”, Diệp Thành quệt mũi Nhược Hi.
“Cút!”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành, nhưng lúc này Nhược Hi đã đi tới, bám vào chân cô trèo lên, hơn nữa còn rất tự nhiên đi tìm sữa khiến mọi người trên bàn bật cười giòn giã.
“Có cơm ăn đúng là vui quá”, Diệp Thành bắt đầu ăn cơm, còn tự giác hơn cả Nhược Hi.
“Oa, thơm quá!”, mỗi lúc vào thời điểm này đều sẽ có một giọng nói như vậy vang lên, lần này cũng không ngoại lệ.
Mọi người nhìn sang thì thấy một bóng người đáp xuống Ngọc Nữ Phong, đó là một thanh niên cà lơ phất phơ, thoạt nhìn thì cũng khá tao nhã, tiêu sái, nhưng nhìn kỹ lại thì như tên lưu manh. Quan trọng nhất là bản mặt hắn ta giống hệt Diệp Thành, đều đáng đánh như nhau.
Đúng vậy, người tới chính là đạo thân Tinh Thần, hắn ta xoa xoa tay chạy tới, chen chúc được một chỗ rồi ngồi xuống ăn, không hề coi mình là người ngoài.
“Nào, ăn nhiều một chút, ăn no rồi lát nữa lão Đại đây đưa ngươi lên trời dạo chơi một vòng”, nếu không sao lại nói Diệp Thành là lão Đại chứ? Hắn liên tục gắp thức ăn vào bát đạo thân Tinh Thần.
“Huynh lại doạ ta rồi”, đạo thân Tinh Thần cười toét miệng.
“Bạn gái nhỏ của ngươi đâu?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp chớp mắt nhìn đạo thân Tinh Thần.
“Suýt thì quên chuyện chính”, đạo thân Tinh Thần buông bát đũa xuống, sau đó lắc đầu phóng khoáng rồi vuốt tóc bảo: “Lão Đại, ta có chuyện này muốn nhờ huynh!”
“Ngươi nhờ người khác mà cũng ra vẻ vậy sao?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nói.
“Không phải, ta thật sự có chuyện cần nhờ mà,” vẻ mặt đạo thân Tinh Thần rất nghiêm túc.
“Nói đi”.
“Huynh đến Tinh Nguyệt Cung với ta một chuyến đi! Nhân tiện giúp ta hỏi cưới luôn”.
“Hỏi…hỏi cưới?”, đạo thân Tinh Thần vừa nói xong câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn.
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên cực kỳ lạ thường.
Ánh mắt các nữ nhân khác cũng rất kỳ quái, đạo thân đi cầu hôn? Chuyện này nghe cứ là lạ thế nào!
Hơn nữa, bọn họ nhìn một hồi rồi bất giác nhìn sang Diệp Thành đang và cơm vào miệng. Hắn là đạo thân của ngươi, ký ức của các ngươi tương thông, nếu hai người họ thành thân, đêm động phòng cởi quần áo làm này nọ chẳng phải ngươi sẽ được xem trực tiếp sao?
Hơn nữa điều họ tò mò là nếu đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân, hai người họ có sinh con được không? Vả lại nếu sinh được thì đứa bé tính là con ai? Con của Diệp Tinh Thần hay con Diệp Thành?
“Ta đồng ý!”
Dưới ánh nhìn của các cô gái, Diệp Thành lau vết dầu trên khoé miệng rồi đáp.
“Được!”
Đạo thân Tinh Thần cười hềnh hệch rồi quay người chạy đi, chạy được vài bước lại quay về, cầm bát canh cá trên bàn đi mất.
Sau khi hắn ta đi, ánh mắt các cô gái đều tập trung vào Diệp Thành, vẻ mặt vẫn rất kỳ quái.
“Có người thương rồi sẽ thành thân thôi, ta đang tích thiện duyên”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai nói.
“Cả Thiên Đình này đều biết hắn là đạo thân của ngươi”, Sở Linh nhìn Diệp Thành: “Dùng thân phận này đi hỏi cưới, Tinh Nguyệt Cung đồng ý mới lạ, dù sao người ta cũng là Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung”.
“Không được thì cướp dâu vậy!”, Diệp Thành xoay khớp cổ, dáng vẻ vẫn rất lưu manh.
“Ngươi không thể làm như vậy”.
“Hay là ta đi cưới”, Diệp Thành cười toe toét: “Sau đó để Diệp Tinh Thần vào động phòng”.
“Cút!”
“Được!”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, phất tay rất bảnh bao, sau đó đi lên đỉnh Ngọc Nữ Phong.
Dừng chân trên đỉnh núi, vẻ vui đùa trên mặt Diệp Thành liền biến mất.
Hắn lẳng lặng nhìn ngọn núi ở nơi sâu trong Hằng Nhạc Tông, qua làn mây mù mờ ảo, dường như hắn có thể thấy đạo thân Tinh Thần đang ngâm nga ca hát chải chuốt trước gương, mái tóc như tổ quạ chưa bao giờ được chải thẳng gọn gàng như bây giờ.
Diệp Thành khẽ cười, tuy Diệp Tinh Thần là đạo thân của hắn, nhưng cũng là người thân của hắn.
Đột nhiên hắn ngồi xếp bằng trên vân đoàn.
Sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tiếp đó, hắn ngồi thiền như một vị tăng già, từng luồng thần huy bao quanh người hắn.
Hắn ngồi như vậy cả một ngày.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Thánh thể của hắn mới đột nhiên run lên.
Chém!
Hắn khẽ hô một tiếng, ở nơi nào đó như có một thanh thần kiếm vô cùng sắc bén chém đứt thứ gì.
Phụt!
Hắn phun ra một ngụm máu, suýt thì ngã lộn xuống đất, thần huy bao quanh người cũng tối đi một chút, thần kiếm sắc bén chém đi bản nguyên trong Thánh thể của hắn.
“Lão Đại!”
Đạo thân Tinh Thần vụt qua bầu trời như thần mang bay tới, đáp xuống đỉnh núi.
Thân là đạo thân, sao hắn ta lại không biết Diệp Thành vừa làm gì. Bây giờ hắn ta đã không còn là đạo thân của Diệp Thành nữa mà là một người hoàn toàn tự do, không còn liên quan đến bản thể và cũng không còn bị bản thể áp chế nữa.
“Ngươi tự do rồi”, Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi.
“Ta chỉ muốn làm đạo thân của huynh thôi”, đạo thân Tinh Thần nước mắt lưng tròng.
“Khóc lóc om sòm như đàn bà con gái thế hả”, Diệp Thành mắng: “Không còn chuyện gì nữa thì cút đi, ăn mặc cho đẹp rồi ngày mai lão Đại ta đưa ngươi đi cầu hôn, đừng làm mất mặt lão tử”.
“Lão Đại, ta…”
“Nhiều lời”, đạo thân Tinh Thần còn chưa nói xong đã bị một bàn tay to đột nhiên xuất hiện phía sau túm lấy cổ áo, sau khi nhìn kỹ mới biết là Thái Hư Cổ Long.
“Không còn chuyện của ngươi nữa rồi”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên giơ tay lên, ném đạo thân Tinh Thần ra ngoài.
“Đừng lỗ mãng như vậy”, nhìn đạo thân Tinh Thần bay đi không biết bao xa, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng.
“Tự chém một đao, ngươi đúng là có khí phách!”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?”
“Nghĩa là hắn được tự do rồi”, Diệp Thành cười rất thoải mái.
“Vớ vẩn”, Thái Hư Cổ Long mắng to: “Ngươi vốn đã không phải Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh, bây giờ lại chém mất một phần Thánh thể bản nguyên, sức chiến đấu của ngươi sẽ giảm đi rất nhiều. Vì một đạo thân có đáng không?”
“Có gì đáng với không đáng chứ”, Diệp Thành nhún vai: “Để hắn được làm một người hoàn chỉnh, có thể lấy vợ sinh con thì có gì không tốt? Nếu ngày nào đó ta chết thì hắn sẽ là người tiếp tục hy vọng của ta, Thánh thể bản nguyên của ta, sức mạnh huyết mạch của ta, đạo tắc hỗn độn của ta đều sẽ là của hắn. Nếu ta chết thì đạo thân Tinh Thần sẽ là Diệp Thành, Diệp Tinh Thần sẽ là Thánh chủ của Thiên Đình”.