Ở tiên sơn Minh Vương, rất nhiều bóng hình đứng trên đỉnh núi, có người sốt ruột, có người đưa mắt nhìn nhau.
Đây gọi là gì, một buổi hôn lễ đang yên lành bị khuấy đảo loạn lên, thần tử đang yên lành, nói bị bắt là bị bắt từ bao giờ, cho tới bây giờ vẫn còn rất nhiều người gãi đầu không biết ai đã bắt thần tử đi, càng không biết thần tử bị bắt thế nào.
Có người!
Không biết là ai chỉ về một hướng ở phía xa, có một đạo thần mang đang bay về phía này.
Minh Vương Trùng Địa, dừng bước!
Một trưởng lão của Minh Vương Tông bước lên trời nạt nộ rầm trời, có điều vận may của ông ta cũng chẳng ra sao, giọng nói vừa dứt thì ngay sau đó Diệp Thành đã xông vào giáng cho ông ta một chưởng bay đi.
Bắt cướp!
Giây phút sau đó, tiếng hô hào vang vọng khắp Minh Vương tiên sơn.
Muốn chết!
Minh Vương tiên sơn liên tục vang lên tiếng gằn phẫn nộ, từ tứ phương tám hướng đều có người xông lên trời, số lượng không hề ít khiến Diệp Thành nhìn mà tặc lưỡi, một Thánh Nhân ở cảnh giới Chuẩn Thánh tầng thứ chín bước đi và dẫn theo rất nhiều tu sĩ mạnh, nào ngờ còn có rất nhiều người ở lại canh gác Minh Vương Tông.
Bắt lấy!
Trưởng lão của Minh Vương Tông đứng choán lấp chư thiên, người nào người nấy bấm quyết sử dụng thần thông phong cấm.
Thế rồi một thiên võng che trời xuất hiện giáng từ trên cao xuống muốn nhốt Diệp Thành ở trong.
Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bay lên cao, hai tay giơ lên, một tay nắm lấy một phần của thiên võng khiến thiên võng vừa giáng xuống đã bị rách một lỗ to, hắn giống như con giao long bay vút ra ngoài, lật tay tung ra một chưởng.
Trấn áp!
Ở một hướng khác, hàng trăm trưởng lão Minh Vương sát phạt tới, hợp lực ngự động một cái lư đồng, chính là chuẩn thánh binh, phục hồi thần uy, quét ra một lớp tiên quang khiến một phần hư thiên sụp đổ.
Diệp Thành lập tức tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn biến Hỗn Độn Thần Đỉnh to như ngọn núi, có thể coi là sừng sững giữa đất trời.
Ngay lập tức, lư đồng chuẩn Thánh Binh bị trấn áp đến mức nứt lìa, kẻ mạnh rợp trời cũng bị trấn áp ngã khỏi hư thiên, tiếng vù vù vang lên khiến từng ngọn núi sụp đổ.
Vẫn chưa hết, sức mạnh của Hỗn Độn Thần Đỉnh vô cùng bá đạo, miệng đỉnh chúi xuống, sức hút hiển hiện, pháp khí của trưởng lão Minh Vương cho dù là sát kiếm, linh gương, lư đồng hay bát quái ấn thì đều bị nó hút trọn vào trong, tiếng vụn vỡ vì bị nghiền nát vang lên.
Pháp khí mạnh…mạnh quá!
Đệ tử của Minh Vương Tông mặt mày tái nhợt, rất nhiều người bị Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp đến mức không thể nào đứng dậy nổi.
Chặn hắn lại!
Trưởng lão của Minh Vương Tông mặc dù kinh ngạc nhưng cũng lần lượt gào lên phẫn nộ, bọn họ sát phạt vào trong một đại điện giống như một đạo thần quang, vì giây phút trước Diệp Thành bay xuyên vào trong, không cần nghĩ cũng biết bọn họ bay vào đó để làm gì.
Bang! Đinh! Đang! Keng!
Không lâu sau đó, bên trong đại điện liên tiếp vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Tiếp đó, trưởng lão của Minh Vương Tông vừa bay vào trong thì đã bay ra ngoài theo từng đám một.
Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn ta tỏ ra không hề quan tâm tới mọi thứ, cứ thế lách người lướt qua, đại điện bị càn quét sạch trơn, chỉ cần là bảo vật có thể mang đi thì hắn không bỏ sót món nào, càn quét sạch sẽ.
Khi tới Minh Vương Tông, hắn đã ngắm chuẩn vị trí.
Cũng chẳng còn cách nào khác vì nghề nghiệp bao năm nay của hắn là vậy, hắn đã quen rồi, cứ đi qua nơi nào thì hắn đều ngó nghiêng xem có bảo bối hay không, ngộ nhỡ cần trộm cướp thì mục tiêu phải rõ ràng.
Giống như đại điện này, hắn đã nhìn ra được bảo bối bên trong vả lại còn không hề ít, cho nên cứ thế sát phạt vào trong.
Rầm!
Sau tiếng động mạnh, cả đại điện đều bị Diệp Thành lật đổ khiến những trưởng lão của Minh Vương Tông vừa xông vào đây đã bay ra ngoài.
Một Chuẩn Hoàng, sao có thể mạnh như vậy.
Các trưởng lão của Minh Vương Tông lần lượt ói ra máu, sức mạnh của Diệp Thành thực sự đã vượt xa khỏi nhận thức của bọn họ.
Có điều bọn họ đâu biết Diệp Thành không phải là một Chuẩn Thánh bình thường, hắn có khả năng chiến đấu có thể tiêu diệt Chuẩn Thánh.
Hiện giờ một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh của đều bị dụ ra ngoài, Minh Vương Tông hiện giờ đến cả một Chuẩn Thánh cũng không có thì sao có thể ngăn được tên súc sinh Diệp Thành, rõ ràng là xông lên lớp nào thì lớp ấy bị hắn đánh gục.
Rầm!
Ở phía sâu của tiên sơn Minh Vương lại có một cung điện với đại khí dồi dào bị lật đổ, khi trưởng lão của Minh Vương Tông đến thì Diệp Thành đã khiêng cả một bao nải đi ra, sau đó vung tay đánh ngã cả đám.
Tế trận, tế sát trận!
Tiếng hò hét vang lên, rất nhiều trưởng lão của Minh Vương Tông đứng giữa hư thiên.
Không lâu sau đó, từ tứ phương của Minh Vương Tông đều có tiên quang chiếu rọi, rất nhiều sát trận cùng lúc được hồi phục, số lượng không hề ít, phần lớn đều là tuyệt sát trận, không thiếu tuyệt sát trận hư thiên, cũng phải hơn trăm tuyệt sát trận.
Giết cho ta!
Trưởng lão của Minh Vương Tông giơ kiếm chĩa về phía Diệp Thành.
Diệp Thành đương nhiên không dám đối đầu, hắn lập tức sử dụng Thúc Địa Thành Thốn trốn thoát.
Rầm!
Hắn vừa rời đi thì một ngọn núi lớn nhất của Minh Vương Tông bị rất nhiều sát trận đả phá nát tan.
Rầm! Rầm!
Trưởng lão của Minh Vương Tông gằn lên phẫn nộ, ông ta điên cuồng vung sát kiếm và liên tục chĩa về hư không.
Có gan thì tới đánh ta đi!
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn chạy rất nhanh, mỗi lần đều có thể né qua sát trận hiểm hóc, vả lại tên này còn rất ranh mãnh, toàn chui vào những nơi đông người khiến rất nhiều sát trận của Minh Vương Tông không đánh trúng hắn là một chuyện, vả lại còn khiến rất nhiều người phe mình bị đánh tơi bời.
Phụt!
Trưởng lão của Minh Vương Tông phun ra cả ngụm máu.
Phụt!
Bao nhiêu sát trận như vậy mà lại chẳng khác gì bày cho có, không thể tiêu diệt Diệp Thành, ngược lại còn khiến cho người nhà mình bị tiêu diệt hết lượt này tới lượt khác, đỉnh núi của gia tộc cũng sụp đổ liên miên.
Tiếp, tiếp đi!
Diệp Thành tăng tốc, tiên quang của sát trận không thể theo kịp tốc độ của hắn.
Giết!
Người của Minh Vương Tông điên cuồng lao tới, không ai dám dụng tới sát trận lần nữa, nếu đánh tiếp thì người của Minh Vương Tông sẽ tổn hại vô cùng nặng nề.
Cút!
Diệp Thành gằn lên, hắn hoá ra một bàn tay màu vàng kim quét qua, tiếp đó là hỗn độn thế giới pháp tướng được tung ra, từng đám người ngã khỏi hư thiên, tiếp đó là Vạn Kiếm Triều Tông chí mạng.
Lúc này, Minh Vương Tông đã tổn hại vô cùng nghiêm trọng, một Chuẩn Thánh còn không có nên bị Diệp Thành khuấy đảo.
Ngoan ngoãn cho ta đi, còn dám xông lên thì lão tử sẽ giết người đấy!
Diệp Thành xông vào một đỉnh núi sau đó còn không quên bỏ lại câu doạ nạt.
Có điều câu nói của hắn vẫn rất có tác dụng, rất nhiều trưởng lão bị doạ đến mức lùi về sau không dám xông lên trước.
Các trưởng lão của Minh Vương Tông phẫn nộ bay lên núi nhưng kết cục lại chẳng ra sao, từng người sát phạt vào trong thì lại bị đánh bay ra ngoài.
Cứu viện! Mau cứu viện!
Rất nhiều trưởng lão không dám tiến lên trước, chỉ biết điên cuồng thét gào.
Đây là một câu nói thừa thãi vì từ khi Diệp Thành đại náo Minh Vương Tông đã có người phát đi tín hiệu cứu trợ rồi, cái gọi là gào thét cũng vô dụng mà thôi, không đánh lại được Diệp Thành thì bọn họ chỉ còn cách làm gì đó cho bớt thừa thãi.
Cướp! Cướp!
So với tiếng gằn phẫn nọ của các trưởng lão Minh Vương Tông thì tiếng hô hào của Diệp Thành lại chói tai hơn hẳn, đi tới đâu hô hào tới đó, như thể hắn sợ người khác không biết hắn đến đây để làm gì vậy.
Chặn hắn lại!
Trưởng lão của Minh Vương Tông tức điên người, Diệp Thành chạy đi đâu bọn họ đuổi theo đến đấy nhưng về cơ bản đều không có tác dụng, Diệp Thành cướp thì vẫn phải cướp, cần lấy gì thì vẫn phải lấy.
Đồ tốt!
Diệp Thành lẻn vào phía trước một tiên trì của Minh Vương Tông, đôi mắt sáng hẳn lên nhìn tiên trì.
Tiên trì loé lên tiên quang, mây và sương bao quanh, trong đó còn hiện lên những màu sắc rực rỡ, tinh nguyên dồi dào và không thiếu dị tượng huyền diệu đan xen như ẩn như hiện khiến nơi này như mộng như ảo.
Của ta!
Diệp Thành tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, miệng đỉnh chúi xuống, điên cuồng hút lấy tiên trì.
Giết!
Bên ngoài, người của Minh Vương Tông xông lên rợp trời giống như một tấm lưới đen che lấp thiên không.
Diệp Thành lật tay lấy ra cây gậy răng sói lôi chiến của Hùng Nhị, nó nhanh chóng biến to lên cả hàng ngàn trượng chỉ trong vòng một giây và được bàn tay huyễn hoá ra cầm lấy, thánh huyết sục sôi cường hãn vung gậy.
Thấy vậy, trưởng lão của Minh Vương Tông xông lên phía suýt chút nữa thì bật khóc, bọn họ không nói lời nào lập tức quay người bỏ chạy.
Có điều gậy răng soi của Diệp Thành rất nhanh, nó đã càn quét tới khiến từng đám người bay đi.