Được thôi! Hai trận chiến này, hơn ba ngàn công đức đã mất rồi.
“Đưa đi chứ! Đừng có trốn tránh”. Người bên dưới hô lên.
Bình thường không ít người cũng thua tiền, con mẹ nó đều phải nhẫn nhịn hay soa? Bây giờ thấy chủ sân thua công đức, thực sự rất vui.
Các chủ sân trên núi khác cũng chậc lưỡi.
Chuyện này không nghe thì không biết, vừa nghe thì đã giật mình, công đức nhiều như vậy, đúng là kinh sợ.
Không ít người đã âm thầm nhớ Diệp Thành, tên này rất mạnh, phải đề phòng, không chừng ngày nào đó là đến bọn họ thôi.
Đánh cược, cược là ai thắng, người mạnh như vậy, cương thi Thánh Nhân cũng bị đánh tàn, ai đánh được hắn chứ.
Dưới ánh nhìn của mọi người, chủ sân lấy ra sách công đức của ông ta.
Vẻ mặt ông ta đau đớn và day dứt, đầu ngón tay vừa lướt xuống thì hai ngàn công đức đã mất rồi, lập tức bật khóc.
Diệp Thành ôm sổ công đức, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Nhìn thấy con số bên trên gần đến năm ngàn thì vui vẻ, còn thiếu hơn năm ngàn nữa thì sẽ đủ thăng cấp lên Minh Tướng.
Đến lúc đó, chỉ cần tăng tu vi thì hắn có thể đến chỗ phán quan đồi giấy thông quan rồi, có thể gặp được Sở Linh rồi.
Nghĩ đến đây, hắn ném sổ công đức lên không, hiên ngang nói: “Bỏ hết toàn bộ vào đi, nào, tiếp tục”.
“Cút”. Chủ sân quát lớn.
Còn đến nữa, con mẹ nó, ngươi có đạo đức không, nhiều chiến đài như vậy mà cứ để một mình ông đây chịu chết sao?
Hai trận cược thua hơn ba ngàn công đức, ông đây suýt nữa đã hạ xuống Thân Vị rồi, cực khổ mấy trăm năm, đều bị người rút sạch.
Ông đây không có cương thi Thánh Vương, nếu không nhất định sẽ lấy ra, đánh khóc ngươi, xóa sạch công đức ngươi.
Diệp Thành ho khan, khẽ cười, rồi cất sổ công đức vào.
Quả thực cũng hơi tàn nhẫn, nếu cược tiếp, Thần Vị của chủ sân cũng không giữ được, dù sao cũng phải giữ lại cho người ta chút ít, làm người không nên quá đáng.
Kết quả là, hắn nhìn các chủ sân trên núi khác.
Vừa nhìn thì mấy chủ sân kia đều bất giác run rẩy khóe miệng.
Ông đây nhớ mặt ngươi rồi, đừng hòng đến làm tiền bọn ta.
Thua ba mươi ngàn Minh Thạch cũng không vội, nhưng không thể thua công đức được.
Vị chủ sân này, chính là ví dụ đẫm máu, bọn ta cũng không muốn rơi vào kết cục như ông ta, ngươi thấy chỗ nào mát mẻ thì cứ đi đi.
Diệp Thành khẽ nhếch miệng, một đám Minh Tướng, mà lại nhìn hắn như phòng cướp vậy, cảm giác này không tốt chút nào.
Triệu Vân nhìn mà buồn cười, khẽ xua tay, gọi Diệp Thành đến, tỏ ý hắn mau rời đi đi, nếu không sẽ bị đánh mất.
Diệp Thành cũng cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo sau lưng thổi đến.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Thành cất sổ công đức rồi rời đi.
Sau lưng là từng đôi mắt sùng bái như nhìn một vị thần, người ta cược một ngàn trận cũng chẳng kiếm được nhiều như hắn.
Chủ sân ôm ngực, khuôn mặt già nua đen kịt, con ngươi đỏ bừng, đau lòng muốn chết, còn khó chịu hơn cả giết ông ta nữa.
Đây là lần đầu tiên ông ta thua thê thảm như vậy trong nhiều năm làm Minh Tướng.
Rất nhiều chủ sân đều thổn thức, cảm thấy thương thay ông ta, song cũng có một cảm giác nghĩ mà sợ, may mà lúc trước Diệp Thành không đến chỗ bọn họ.
Chuyện này coi như một bài học, bọn họ đều sẽ chú ý hơn, nhất định phải nhìn nhận Diệp Thành chính xác hơn, không thì chắc chắn hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.