Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giết!

Thành Côn nhăn nhó dữ tợn, giận dữ hét lên.

Nghe vậy, cao thủ của Chính Dương Tông từ bốn phương tám hướng đồng loạt lao tới.

Nhưng khi bọn họ sắp xông vào thế giới dưới lòng đất, một bóng dáng màu vàng chói mắt dị thường lao ra, bay vụt lên trời như một đạo thần quang màu vàng, xuyên qua hư không, bay qua bầu trời, tiến thẳng vào nơi cao trên hư vô.

Ầm!

Sau khi bóng vàng ấy đứng ở nơi cao trên hư vô, phía trên hư không đột nhiên có tiếng sấm vang lên.

Hả?

Pháp Luân Vương đứng ở hư không phía trên Chính Dương Tông, đang quan sát trận huyết chiến bên ngoài thì nghe thấy tiếng sấm vang dội, ông ta nhíu mày, vô thức ngước lên nhìn trời.

Không chỉ ông ta mà tất cả người của Chính Dương Tông đều ngẩng mặt lên nhìn, là tu sĩ, lúc này họ đều có cảm giác sắp có hoạ lớn, giống như một thanh kiếm sắc bén đang treo lơ lửng trên đầu, lại cũng giống như có ngọn núi lớn đang chìm xuống.

Ầm!

Đột nhiên, hư không lại vang lên tiếng sấm rền nữa.

Sau đó hư không rung lên bần bật, phong vân mịt mù, mây đen dày đặc bắt đầu tụ lại, che phủ cả đất trời. Một luồng uy áp xuất hiện khiến đất trời cũng phải run lên, giáng xuống nghiền nát cả bầu trời rộng lớn.

Chẳng mấy chốc, giữa những đám mây đen cuồn cuộn ấy còn có sấm sét xé rách bầu trời, chớp giật lách tách, khiến cho bầu trời lúc tối lúc sáng.

Là thiên kiếp!

Cơ thể Pháp Luân Vương run lên, vẻ mặt cũng thay đổi.

Chết tiệt!

Bên ngoài Chính Dương Tông, liên quân tứ phương đang đại chiến với Âm Minh Tử Tướng cũng chửi bới ầm ĩ như tiếng sói tru.

Làm gì vậy hả? Định độ kiếp ngay trên chiến trường sao? Muốn kéo cả đội quân tu sĩ độ kiếp cùng à?

“Uy lực đáng sợ thật, là ai đang độ kiếp đây?”, Đao Hoàng đang chiến đấu cũng nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên hư không.

“Không biết là ai, nhưng chắc chắn là kẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn”, lão già Gia Cát Vũ mắng to: “Độ kiếp ở đây là muốn kéo chúng ta cùng đi ứng kiếp đấy”.

“Lão phu tính rồi, chúng ta vẫn nên rời đi thôi”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu đóng vai thầy bói.

“Thiên… Thiên kiếp, đây… đây chính là thiên kiếp ư?”, trong Chính Dương Tông, giữa những tiếng hô kinh hãi, các đệ tử và trưởng lão chưa từng thấy thiên kiếp, sắc mặt đều tái nhợt, họ chưa bao giờ thấy thiên kiếp chứ đừng nói gì là thiên kiếp đáng sợ thế này.

“Ai? Rốt cuộc là kẻ nào?”, tiếng gầm thét giận dữ của Pháp Luân Vương vang vọng khắp bầu trời, ông ta tức giận nhìn lên, ngưng tụ tầm mắt để nhìn gần, xuyên thấu hư vô, nhưng tầm mắt lại bị sấm sét che mất, không thể nhìn thấy mặt người độ kiếp.

“Liên quân tứ phương nghe lệnh, rút lui”, trên hư không mù mịt vang lên một giọng nói hư ảo, nhưng giọng nói này lại có sức mạnh của sấm sét mang theo uy nghiêm khiến người ta không dám trái lời.

Mà người lên tiếng không cần nói cũng biết, chính là Diệp Thành.

Đúng vậy, vào thời khắc mấu chốt nhất, hắn đã cưỡng ép để lên cảnh giới Chuẩn Thiên, sau đó trước khi cao thủ của Chính Dương Tông lao vào thế giới dưới lòng đất, hắn đã xông ra khỏi Chính Dương Tông, tới hư không phía trên Chính Dương Tông và thành công dẫn ra thiên kiếp.

Mà mục đích hắn lệnh cho liên quân bốn phía rút lui cũng rất rõ ràng, thiên kiếp thần phạt của Hoang Cổ Thánh Thể không phải chuyện đùa, hắn không muốn khiến liên quân của mình phải chịu lôi phạt không đáng có.

Nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt mọi người trong liên quân tứ phương đều rất lạ, tuy giọng nói kia không rõ nhưng họ vẫn nghe ra được đó là ai.

“Tiểu… Tiểu tử kia tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên vào lúc này à?”, Cổ Tam Thông há miệng, nuốt nước bọt ừng ực.

“Xem ra hắn muốn mượn uy lực của thiên kiếp thần phạt để phá kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”, Chung Giang hít sâu một hơi, trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ kinh ngạc cảm thán: “Thật can đảm!”

“Rút lui!”, Hằng Nhạc Chân Nhân phất áo, dường như đã hiểu ý Diệp Thành.

“Rút”, các lão bối của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Đan Thành và các thế gia lớn đều hạ lệnh, những người còn đang đại chiến cũng thoáng chốc rút lui, đồng loạt bay về phía sau, vì thiên kiếp có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

“Khốn kiếp”, so với phía Đao Hoàng, mặt Pháp Luân Vương vặn vẹo dữ tợn, dường như ông ta cũng nghe ra giọng của Diệp Thành.

“Pháp Luân Vương, ông có hài lòng với món quà này không?”, trên hư không, Diệp Thành ung dung nói, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

“Ngươi đang tìm cái chết đấy”, Pháp Luân Vương quát lên giận dữ, đột nhiên đứng dậy chuẩn bị xông lên hư không giết Diệp Thành.

Nhưng ông ta vừa di chuyển, trên cửu thiên đã vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa, hàng trăm triệu tia sấm sét đánh ra rồi ngưng tụ lại thành một biển lôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK