Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Haiz!

Giờ phút này mọi người đều thở dài, cuối cùng Pháp Luân Vương thông thiên vẫn ngã xuống.

Không biết đến khi nào tiếng gầm mới dừng lại, biển sấm sét cũng thu nhỏ một nửa, bóng dáng của chín vị Hoàng đế cũng từ từ biến mất.

Bóng dáng bất khuất ấy cũng biến mất theo, Pháp Luân Vương vô song đã hoàn toàn biến thành quá khứ, sấm sét chôn vùi thân thể ông ta cùng với nỗi không cam lòng và tình yêu đầy đau buồn ấy.

Rầm!

Ngay sau đó, Âm Minh Tử Tướng Quảng Long trên chiến trường bỗng chốc nổ tung rồi hoá thành tro bụi.

Sau ông ta, cả chiến trường như hình thành phản ứng dây chuyền, bí tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc và bí tổ Vân Khâu của Thanh Vân lần lượt nổ tung, tiếp đó Âm Minh Tử Tướng lão tổ của ba tông lần lượt hoá thành tro bay, Âm Minh Tử Tướng trên chiến trường thoáng chốc biến thành khói bụi trong tiếng rít gào của gió máu.

Chứng kiến cảnh này, tia hy vọng cuối cùng của đám Thành Côn cũng biến mất, người của Chính Dương Tông đang kháng cự đều ngã gục xuống đất với khuôn mặt tái nhợt, Pháp Luân Vương đã chết, đại quân Âm Minh đã bị tiêu diệt, bọn họ không thể đánh trả.

Giết!

Ngay lập tức, liên quân tứ phía bao vây khắp mọi hướng như đại dương, đại quân Chính Dương Tông bị nhấn chìm.

Trận đại chiến đến lúc này không còn gì phải hồi hộp nữa, Chính Dương Tông vốn đã gặp bất lợi, bây giờ Pháp Luân Vương chết trận, đại quân Âm Minh bị tiêu diệt, lực lượng của bọn họ còn chẳng bằng một phần mười liên quân tứ phương.

Trận chiến không còn gì đáng bất ngờ nên kết cục đương nhiên cũng không ngoài dự đoán.

Đám Thành Côn lần lượt bị giam giữ, trận đại chiến lúc này mới thật sự kết thúc.

Nhìn từ hư không xuống, vùng đất trong bán kính một trăm dặm đều bị nhuộm đỏ màu máu, máu chảy thành sông, xương chất thành núi, đâu đâu cũng là mặt hồ đỏ máu, huyết vụ màu máu bao phủ đất trời.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hư thiên, bởi vì Diệp Thành trong biển lôi vẫn đang chiến đấu với cửu Hoàng Đại Sở.

Lúc này hắn đã chẳng còn hình người nữa, dù khả năng hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể đáng sợ nhưng cũng không chịu nổi việc trên người liên tục xuất hiện vết thương, thánh quang bao quanh thân thể đã tối đi, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

Pháp Luân Vương đã chết trận, sao ngươi còn kiên trì đến giờ?

Đó là bởi vì Pháp Luân Vương mạnh hơn Diệp Thành, vậy nên đương nhiên cửu Hoàng mà ông ta đối mặt cũng mạnh hơn cửu Hoàng của Diệp Thành rất nhiều.

Nhưng điều này cũng có thể chứng minh một chuyện, đó là Diệp Thành và Pháp Luân Vương cùng cảnh giới nhưng Pháp Luân Vương lại không bằng Diệp Thành, hắn có thể kiên trì đến giờ vẫn chưa chết, đây là minh chứng tốt nhất.

Nhưng dù vậy hắn vẫn bị đánh không có sức trở mình.

Tuy nhiên hắn trầm lặng hơn nhiều so với dự đoán, có thể nói hắn trầm lặng đến đáng sợ, khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Trong lòng cảm thấy rất buồn?”, trong thần hải, Thái Hư Cổ Long thở dài hỏi.

“Đúng”, Diệp Thành đáp, giọng hắn vang dội mạnh mẽ, trong đôi mắt kiên định loé lên thần quang.

“Ai có thể ngờ được Hoang Cổ Thánh Thể bị đánh sống dở chết dở mà đến lúc này lại thấy đau buồn cho cái chết của kẻ thù”, Thái Hư Cổ Long nở nụ cười khó hiểu.

“Kẻ thù là kẻ thù, nhưng ta thực sự kính nể ông ta”.

“Ông ta là vị vua cái thế, có vinh dự này mà ngươi thật sự thấy buồn cho ông ta? Không, không phải, ngươi không buồn cho ông ta, mà là hành trình chinh phạt dài đằng đẵng này. Con đường này thật buồn, người đi trên con đường này thật nực cười, dù là vua chúa chí cao vô thượng, dù là Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng cũng đều có câu chuyện riêng. Nhưng câu chuyện ấy không phải để kể cho người khác nghe, mà là để cho ngươi biết khi ngươi sống như một con chó, có thể rơi nước mắt buồn bã như một con người”.

“Đây là cảm ngộ mà ngươi từng là bậc chí tôn truyền lại cho hậu bối à?”, giọng Diệp Thành trở nên đều đều.

“Ngươi có thể nghĩ như vậy”, Thái Hư Cổ Long lười biếng nằm trong thần hải của Diệp Thành: “Khi ngươi thật sự đạt đến đỉnh phong của thế giới này và được trường thọ, ngươi sẽ phát hiện vô địch thiên hạ sẽ rất cô đơn. Khi chí tôn đạt được vinh quang cao nhất thì cũng mang theo nỗi cô đơn mà thăng trầm của năm tháng mang lại, hắn phải trơ mắt nhìn người thân, người thương yêu, bằng hữu lần lượt già đi trước mắt mình. Khi ngươi kết thúc cuộc đời, người đáng thương ấy thậm chí còn chẳng có một gương mặt thân quen nào đến để đưa tiễn. Như vậy có nực cười không?”

Diệp Thành im lặng, nhưng lòng lại càng lúc càng buồn, “hắn” mà Thái Hư Cổ Long nói chẳng phải chính là nó sao?

Chí tôn thiên hạ khi xưa đã từng trải qua tất cả những gì nó nói, khiến thế hệ sau là hắn cảm thấy sợ hãi và do dự chưa từng có, ngay cả Đại Đế cũng buồn bã, lẽ nào con đường này đến chết vẫn chưa phải là kết thúc sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK