Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dám vào cấm địa thì đúng là điên rồi”, Diệp Thành cụp mắt khẽ nói, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia sáng khó hiểu, kẻ điên trong miệng Kỳ Vương chẳng phải chính là Lục Đạo sao? Xích Dương Tử từng nói, người đó đã vào hết năm cấm địa lớn của Huyền Hoang, trong đó cũng bao gồm cấm địa này.

“Ta nói này, chúng… chúng ta rời khỏi nơi này đi!”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Kỳ Vương đã vô thức lùi lại sau, nhìn Luyện Ngục với vẻ kinh hãi, sắc mặt cũng tái nhợt theo.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn về biển lửa Luyện Ngục ấy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Luyện Ngục tĩnh lặng lúc này đã không còn tĩnh lặng nữa, biển lửa sôi trào, sóng đập dữ dội như muốn nuốt chửng toàn bộ đất trời, vùng thiên địa ấy vốn đã méo mó, vì sóng trong biển lửa mà lại càng bị nghiền ép sụp đổ từng tấc.

Diệp Thành cũng vô thức lùi lại, sắc mặt trắng bệch, tuy còn cách rất xa nhưng lòng hắn đã run lên, biển lửa ngút trời ấy mang theo Đế uy khiến thiên địa run rẩy, giống như ma thần hồng hoang bị phong ấn rất nhiều năm đã thức tỉnh, muốn huỷ diệt Chư Thiên bao la này.

Trời đất rung chuyển, một vầng sáng đen kịt lan ra bốn phía từ trung tâm Luyện Ngục, những nơi nó đi qua, không gian sụp xuống từng khoảng, thiên địa này đã bị cắt đứt.

Đi! Diệp Thành lùi lại mãi bỗng quay người thi triển Thúc Địa Thành Thốn trốn đi rất xa, Kỳ Vương cũng không rảnh rỗi, ngay khi quay người, hắn ta đã bỏ chạy với tốc độ cực kỳ nhanh.

Hai người vừa đi, ngọn núi mà họ vừa đứng lúc nãy đã bị vầng sáng đen ấy nghiền nát thành tro bụi, mọi thứ trên thế giới này đều trở nên mong manh yếu ớt dưới vầng sáng đen ấy.

Thấy vậy, Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, mở Thiên Đạo đưa Kỳ Vương cùng trốn vào hố đen không gian, vầng sáng đen đó quá mạnh, nếu bị ảnh hưởng thì sẽ bị nghiền nát thành hư vô.

Vầng sáng đen không hề vì họ biến mất mà dừng lại, tiếp tục lan rộng vô hạn, nó giống như bàn tay to vô hình san bằng thế giới, một Chuẩn Đế đi ngang qua đã hoá thành tro bụi ngay tức khắc.

Trong hố đen, Diệp Thành và Kỳ Vương đã đứng vững, Kỳ Vương ngồi bệt trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở hổn hển liên tục, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

So với tên này, Diệp Thành bình tĩnh hơn nhiều, nhưng lông mày hắn vẫn nhíu chặt: “Nếu ta không cảm nhận nhầm thì đó quả thực là uy áp của Đại Đế, trong Luyện Ngục có Đại Đế?”

“Ngươi điên rồi à?”, Kỳ Vương tu rượu ừng ực, mắng xong dường như nhớ ra điều gì, hắn ta thảng thốt nhìn thế giới đen kịt trước mắt: “Nơi… Nơi này là nơi nào, sao… sao lại tối đen như mực thế?”

Diệp Thành mặc kệ hắn ta, vẫn tĩnh tâm suy nghĩ, hắn từng đánh với Đại Đế, cực kỳ mẫn cảm với Đế uy, hắn rất chắc chắn uy áp trong Luyện Ngục xuất phát từ Đại Đế thực thụ, không phải Đế uy tản ra từ Cực Đạo Đế Binh, Đế uy thật sự là điều mà Đế Binh không thể sao chép được.

Đế uy xuất phát từ Đại Đế thực thụ thì hơi đáng sợ đấy, Huyền Hoang Đại Lục có Đại Đế còn sống, đây hẳn là một bí mật động trời, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây sốc toàn thế giới tu sĩ.

“Không đúng!”, Diệp Thành quỳ trên đất, gãi đầu gãi tai, hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ là Đế Tôn? Ông ấy chưa rời khỏi Chư Thiên Vạn Vực mà đang ngủ say trong Luyện Ngục?”

“Ngươi đang lầm bầm cái gì đấy?”, Kỳ Vương lại gần, hai tay vẫn ôm chặt cánh tay Diệp Thành, ánh mắt kinh hãi nhìn bóng tối xung quanh, nơi đây tối tăm tay giơ lên không thấy năm ngón, quá đáng sợ.

“Ngươi biết Tiên Võ Đế Tôn không?”, Diệp Thành hỏi, thăm dò nhìn Kỳ Vương.

“Hỏi thừa”, Kỳ Vương lườm Diệp Thành: “Chư Thiên Vạn Vực không ai không biết ông ấy cả!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái gì?”, Kỳ Vương sửng sốt: “Tiên Võ Đế Tôn đã qua đời từ chín nghìn năm trước rồi”.

“Ngươi chắc chắn Đế Tôn đã qua đời?”, trong lời nói của Diệp Thành đầy ẩn ý khó nói thành lời.

“Ngươi đừng doạ ta”, Kỳ Vương lại ôm chặt cánh tay Diệp Thành: “Đế Tôn sống chín mươi nghìn năm rồi qua đời, Chư Thiên Vạn Vực đều biết điều này, đây là lời tổ tiên nhà ta kể lại”.

“Vậy có khả năng nào Đế Tôn chưa chết mà tự mình phong ấn không?”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Kỳ Vương: “Hoặc là nói Đế Tôn tự phong ấn đến thời đại này”.

“Không có khả năng này”, Kỳ Vương lập tức xua tay, giọng điệu khẳng định: “Đại Đế là sự tồn tại nghịch thiên, trên đời không có loại phong ấn nào có thể phong ấn được Đại Đế, tự mình phong ấn cũng không được”.

“Vậy thì thật kỳ lạ”, Diệp Thành xoa cằm: “Không phải Đế Tôn, chẳng lẽ là Đại Đế khác, vậy thì càng không thể lý giải, Tiên Võ Đế Tôn qua đời mới hơn chín nghìn năm, Chư Thiên Vạn Vực không có ai thành Đế nữa, nếu có người thành Đế thì người đời không thể không biết”.

“Đây là đâu? Ngươi trả lời ta đi chứ!”, Kỳ Vương chọc chọc Diệp Thành.

“Hố đen không gian”, Diệp Thành thản nhiên đáp, lại tiếp tục suy nghĩ vấn đề trước đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK