Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trong Địa Cung, Diệp Thành ngồi bệt dưới đất, bộ dạng bết bát, quanh miệng còn có râu ria lởm chổm, trên mặt là vẻ mệt mỏi, dù là Hoang Cổ Thánh Thể nhưng sắc mặt hắn cũng hơi tái nhợt.
Lúc này trước mặt hắn đã có ba mươi Âm Minh Tử Tướng đứng ngay ngắn thẳng tắp, đó là thành quả của hắn mấy ngày nay.
“Tốt lắm!”
Diệp Thành ăn một viên đan dược, nở nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm.
Ba Thánh Nhân, hai mươi bảy Chuẩn Thánh, sức chiến đấu này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động toàn bộ tinh vực.
Nhưng Diệp Thành cũng hiểu Âm Minh Tử Tướng vẫn có chút khoảng cách với tu sĩ cùng cấp, dù sao Âm Minh Tử Tướng đã chết, còn người sống có thì suy nghĩ, điều này không thể so sánh được.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Diệp Thành lại ăn thêm không ít đan dược nữa rồi mới đứng dậy.
Tiếp theo mới là vấn đề chính, hắn lại liên tục đi quanh ba mươi Âm Minh Tử Tướng, lạc ấn bí thuật và thần thông của mình vào cơ thể họ, đây là cả một bộ bí thuật giết người hoàn chỉnh.
Giữa đêm Diệp Thành mới gọi Tư Đồ Nam, Long Nhất và Lưu Năng vào Địa Cung.
“Mẹ kiếp!”
Vừa mới tiến vào, ba người đã bật thốt tiếng chửi thề, với nhãn giới của họ đương nhiên nhìn ra được mấy ngày nay Diệp Thành trốn trong Địa Cung làm gì, hắn luyện chế Âm Minh Tử Tướng đây mà!
“Thật đáng kinh ngạc!
Ba người tấm tắc khen ngợi, không ngờ Diệp Thành lại làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa thế này.
Ba Âm Minh Tử Tướng cấp bậc Thánh Nhân, hai mươi bảy cấp bậc Chuẩn Thánh, đây là đội hình thế nào?
“Mỗi người lấy một, tự chọn đi!”
Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái rồi lấy bình rượu ra.
Ba người kia đương nhiên không khách sáo, rất tự giác đi chọn, Long Nhất chọn Thị Huyết Lão Ma, Tư Đồ Nam chọn Hoá Long Lão Tổ, Lưu Năng chọn Thánh Nhân áo choàng bạc, hai nguyên thần lạc ấn vào trong cơ thể Âm Minh Tử Tướng.
Sau đó Dạ Vô Tuyết và Mộ Dung Diệu Tâm cùng với hai mươi lăm người chuyển kiếp khác được gọi vào Địa Cung.
Thấy Âm Minh Tử Tướng mà Diệp Thành luyện chế, họ cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Hai mươi bảy người cũng tự chọn cho mình một Âm Minh Tử Tướng, nhưng khác với phía Tư Đồ Nam là Âm Minh Tử Tướng họ điều khiển đều ở cấp bậc Thánh Nhân, nhưng cũng không sao, dù ai điều khiển thì cũng đều để bảo vệ tiên sơn này, bảo vệ người chuyển kiếp của Đại Sở.
Một đêm qua đi, bình minh lại tới.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu khắp tiên sơn, khoác thêm tấm áo lộng lẫy cho chốn bồng lai tiên cảnh này.
Người chuyển kiếp đã ra khỏi động phủ, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi hấp thu tinh hoa của đất trời, tất cả đều rất chăm chỉ, Chư Thiên Vạn Vực đầy rẫy nguy hiểm, họ cần nâng cao thực lực của mình càng sớm càng tốt.
Diệp Thành ra khỏi Địa Cung, lên một đỉnh núi cao nhất Thiên Đình, lặng lẽ quan sát tiên sơn như ngắm nhìn Đại Sở lúc trước, từng khuôn mặt quen thuộc khiến hắn thất thần.
Long Nhất cũng vươn vai đi lên: “Nhìn nhiều người chuyển kiếp như vậy, ngươi không có gì muốn nói à?”
“Mọi thứ đều trong im lặng”.
“Xuỳ!”
“Không nói linh tinh nữa, ta hỏi ngươi chuyện chính đây”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ, cất tiếng hỏi: “Trong trí nhớ của ngươi có người nào thông thạo bí thuật mộng cảnh hoặc là có thể thật sự kết nối giữa ảo mộng và hiện thực không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”, Long Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Ta mơ thấy Đại Sở”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.
“Có gì kỳ lạ đâu, ta cũng thường xuyên mơ thấy Đại Sở”.
“Nhưng ta có thể nhìn thấy người của Đại Sở thật”, Diệp Thành lại nói: “Tất cả đều thật sự tồn tại, ta nhìn thấy họ, có thể nghe thấy rõ họ đang nói nhưng họ không nhìn thấy ra, càng không nghe thấy ta nói, khoảng cách giữa chúng ta là một giấc mơ”.
“Ngươi chắc chứ?”, Long Nhất hơi nhíu mày nhìn Diệp Thành.
“Rất chắc chắn”.
“Đế đạo tiên thuật, mơ về thiên cổ”, Long Nhất nhàn nhạt nói: “Kết nối giấc mơ hư ảo và hiện thực, trong trí nhớ của ta quả thực có một người có khả năng nghịch thiên này, đó là Mộng Hồi Đại Đế - một trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, có lẽ cũng có thể gọi là Mộng Ma, nếu Đại Nhật Như Lai là Đại Đế quỷ dị nhất thì Mộng Ma là Đại Đế hư ảo nhất, cuối đời vì sự vướng mắc giữa hư ảo và hiện thực mà bà ấy cũng từng rơi vào trạng thái điên điên khùng khùng như ngươi khi xưa, cái danh Mộng Ma cũng có từ đó.”
“Thật không thể tin được”, Diệp Thành hít sâu một hơi.
“Ngươi lại càng không thể tin được hơn”, ánh mắt Long Nhất nhìn Diệp Thành cũng thay đổi: “Không ngờ lại có thể mơ về Đại Sở”.
“Ta… Hửm?”, Diệp Thành vừa lên tiếng thì bỗng cau mày nhìn về một hướng hư thiên.
“Có người tiến vào Đại Sở Tinh”, Long Nhất cũng nhìn theo, bí thuật bao phủ Đại Sở Tinh do hắn ta bố trí, bất cứ ai đi vào cũng không thoát khỏi con mắt của hắn ta, giống như lần này vậy.
Dưới cái nhìn của hai người, hai bóng người vụt qua hư thiên, một lão già mặc áo bào đen, một lão già mặc áo bào trắng, tu vi của cả hai đều là Thánh Nhân, xét về tu vi thì hẳn là không kém so với Hoá Long Lão Tổ.