Chưa biết chừng, còn có người đến gây rối, cướp lấy Diệp Thành, có thể giết được hai Đại Đế, đủ để chứng minh Diệp Thành bất phàm.
Trong lúc khiếp sợ, bà cũng nghi ngờ, khó hiểu đến cực kỳ.
Làm sao Diệp Thành có thể đến linh vực được, hắn đi đến đây bằng cách nào, còn có trạng thái bây giờ của hắn, rõ ràng là thần chí không được minh mẫn!
Không cần Thanh Loan nói, ngón tay của bà đã đặt ở giữa mày của Diệp Thành.
Sau hai ba giây, mới thấy bà thu tay lại, nhíu chặt mày, không nói gì cả, trong đôi mắt đẹp có ẩn ý sâu xa.
“Lão tổ, căn nguyên ở đâu?”, Thanh Loan mở miệng dò hỏi.
“Chạm phải cấm kỵ gặp phải phản phệ, lần này hắn còn sống được, đã là may mắn trong bất hạnh”. Thanh Loan lão tổ nói.
“Lại là cấm kỵ”. Thanh Loan cau mày, sắc mặt khó coi.
“Nghe như trong lời của con thì, hắn còn chạm phải cấm kỵ khác à?”
“Có chạm vào, khi còn ở Đại Sở, hắn cũng từng trở nên đần độn, cần có Cửu U Tiên Khúc mới tỉnh lại được, người đàn tấu cũng cần có tình cảm với hắn”.
“Trong tộc của ta không có người thông hiểu Cửu U Tiên Khúc”. Thanh Loan lão tổ lắc đầu: “Cho dù có thông hiểu đi nữa, thì cũng không có tình nhân để mà đàn tấu”.
“Trừ cái này ra, không còn cách nào khác sao?”, Thanh Loan hỏi.
“Chờ ta đi tìm bí quyển đọc đã”. Thanh Loan lão tổ xoay người rời đi, có một giọng nói mơ hồ truyền đến: “Tin tức này, đừng để cho người khác biết được”.
Bà đi rồi, Thanh Loan nhìn về phía Diệp Thành, mày càng nhíu chặt lại.
Diệp Thành vẫn cứ như vậy, an an tĩnh tĩnh mà ngồi đó, như một pho tượng, không hề nhúc nhích, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt cũng trống rỗng.
Thanh Loan thở dài, một chiến thần cái thế, thế nhưng lại bị lưu lạc đến tận đây, bị thế nhân phỉ nhổ, thật sự rất đáng buồn, thật sự cảm thấy lạnh lẽo.
“Không biết khi Lâm Thi Họa gặp ngươi thế này thì sẽ đau lòng cỡ nào”.
Thanh Loan lại thở dài một tiếng, nhẹ nhàng phất tay, lập tức xuất hiện một cái gương đồng cực lớn, cao hơn một trượng, đứng ở trước mặt Diệp Thành.
Còn nàng ấy, đi lấy dao cạo và lược gỗ, cạo đi bộ râu hoa râm của Diệp Thành, cũng chải lại mái đầu bạc trắng bù xù cho hắn.
Hai đứa tiểu đồng nhìn thấy, cảm thấy thật kinh ngạc, công chúa của bọn họ, chưa bao giờ làm điều này với một người đàn ông, vậy mà lại tự mình chải tóc cho hắn.
“Ngươi có còn nhớ Đại Sở, có còn nhớ Hằng Nhạc Tông”.
“Ta là thần thú khế ước của Lâm Thi Họa, ta hiểu rõ cảm xúc của nàng ấy ấy nhất, cực kỳ yêu ngươi, nếu lần này đã trở về, đừng làm phụ lòng nàng ấy ấy”.
“Đã hơn ba trăm vẫn, ta vẫn có hơi nhớ đến Đại Sở”.
“Ta vẫn còn nhớ rõ lúc gặp người lần đầu tiên, người còn muốn lấy máu của ta, nếu không phải có Lâm Thi Họa cầu tình, thì ta cũng sẽ không đưa cho ngươi”.
Thanh Loan vẫn còn nói, một bên chải tóc, một bên nhẹ giọng.
Trong quá khứ khi ở Đại Sở, nàng ấy cũng từng tham gia đại chiến chống lại Thiên Ma, cũng cùng kề vai chiến đấu với Lâm Thi Họa, bảo hộ mảnh núi sông kia.
Ký chủ kia của nàng ấy, rất thâm tình, cam nguyện lấy sinh mệnh để bảo vệ Diệp Thành, năm xưa nàng ấy không thể hiểu được, bây giờ đã hiểu ra.
Chớp mắt đã qua ba trăm năm, nàng ấy lại không thể gặp được Lâm Thi Họa.
Chỉ vì Lâm Thi Họa đã chuyển thế, lại không phải là huyết mạch cổ tộc, không có cách nào thông linh được, cái gọi là khế ước, đã đứt từ kiếp trước rồi.
Nàng ấy nói từng chữ từng chữ, nhưng Diệp Thành lại không hề có một chút phản ứng nào.
Thi thoảng, nghe thấy Đại Sở, sẽ trở nên cứng đờ vặn vẹo cổ.