Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sao lấp lánh, trăng sáng hoàn mỹ.

Thượng Quan Hàn Nguyệt tới, vẫn là dáng vẻ của một thiếu nữ, cô ấy bay từ trên trời xuống như tiên tử cửu tiêu hạ phàm, đôi mắt đẹp như nước ngấn lệ, mỗi giọt lệ đều như mang theo thăng trầm của năm tháng.

Diệp Thành đứng dậy, mỉm cười ngước lên nhìn tinh không.

Phía Long Nhất và Tư Đồ Nam cũng đứng dậy, nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt như mộng như ảo, mọi người đều biết đó cũng là người chuyển kiếp, hơn nữa còn là một nữ tử trong cuộc đời của Diệp Thành.

“Tần Vũ!”

Thượng Quan Hàn Nguyệt bay tới như tiên quang, tìm được chính xác bóng dáng Diệp Thành trong hơn ba mươi nghìn người.

Một tiếng gọi Tần Vũ mang theo sự uổng phí cả một trăm năm, một tiếng gọi mang theo tình duyên luân hồi vô tận.

Kiếp trước và kiếp này, một trăm năm ròng rã.

Hắn đứng đó nhưng cô lại không dám bước đến, đứng yên nhìn hắn một cách ngơ ngác, say mê, nước mắt lưng tròng, cô sợ chỉ trong chớp mắt là mọi thứ sẽ đều thành mộng ảo.

Tần Vũ?

Cô Nguyên và Cô Lam theo Thượng Quan Hàn Nguyệt tới đều sửng sốt, Yên lão đạo và hai Thánh Nhân hắc bạch cũng ngẩn ra, họ đều biết hắn tên Diệp Thành, không biết cái tên Tần Vũ có từ khi nào?

“Chào mừng trở lại!”

Diệp Thành xuống núi, trong nụ cười của hắn đầy vẻ thăng trầm.

“Một trăm năm rồi!”

Thượng Quan Hàn Nguyệt chợt tiến lên, nhào vào vòng tay của Diệp Thành giống như bao nữ tử khác, cô áp mặt mình vào ngực hắn, tham lam lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cánh tay ngọc ngà vòng lên ôm hắn rồi siết chặt dường như dùng hết sức bình sinh của mình, muốn khảm hắn vào thân mình mới thôi.

Mặt Diệp Thành lại đỏ lên, có cảm giác thở không nổi, Thánh thể cường đại như hắn mà cũng bị ôm đến mức xương cốt vỡ nát.

“Nhìn thôi cũng thấy đau!”

Phía Long Nhất và Tư Đồ Nam đều cười toe toét, may mà đó là Thánh thể Diệp Thành, nếu là họ thì sẽ bị Thượng Quan Hàn Nguyệt ôm nát mất, phải biết rằng lực tay đó cực kỳ lớn.

“Khó hiểu thật!”

Thấy Thượng Quan Hàn Nguyệt như vậy, lão béo Cô Nguyên của Tiên Nguyệt Cung gãi đầu mờ mịt.

Cô Lam bên cạnh ông ta cũng vậy, bọn họ là Thánh Nhân sao lại không nhìn ra manh mối?! Thần nữ nhà họ và Thánh chủ Thiên Đình Diệp Thành hẳn là có quen biết, hơn nữa quan hệ còn không bình thường.

“Thánh nữ!”

Trong số những người chuyển kiếp của Đại Sở đã có rất nhiều người nước mắt lưng tròng, họ đều là người của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc Nam Sở, dù bây giờ Thượng Quan Hàn Nguyệt trong hình dáng thiếu nữ nhưng chỉ cần liếc mắt là họ đã nhận ra cô, tâm trạng này có thể tưởng tượng được.

“Có phát hiện ra không…”

Phía Thái Ất Chân Nhân và Ngưu Thập Tam đưa mắt nhìn nhau.

“Là Huyền Linh Chi Thể!”

Thái Ất Chân Nhân thở dài, và mọi người cũng vậy.

Ai có thể ngờ rằng Đạo Linh Chi Thể năm xưa sau khi chuyển kiếp lại mang trong mình huyết mạch Huyền Linh.

Một số người xoa cằm suy nghĩ xem liệu Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp có mang huyết mạch Đạo Linh không? Hai kỳ nữ có thể sóng vai với nhau của Đại Sở liệu có vì chuyển kiếp mà hoán đổi huyết mạch không?

Khụ khụ…

Sự im lặng nơi đây cuối cùng đã bị tiếng ho khan của Cô Nguyên phá vỡ, đó là thần nữ của Tiên Nguyệt Cung bọn họ, cô ấy ôm Diệp Thành mãi trước bao người thế này, nếu tin này mà truyền ra ngoài thì bọn họ phải ăn nói thế nào?

“Vừa phải thôi, muốn nói chuyện thì có thể tìm nơi không người mà nói”, Long Nhất cũng hắng giọng.

“Thượng Quan Hàn Nguyệt trong hình dạng thiếu nữ, thân hình nhỏ bé thế kia, nếu đêm nay lên giường cùng Diệp Thành liệu có xảy ra án mạng không?”, Tư Đồ Nam sờ cằm, liếc nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý, sau đó lại nghiêm túc nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt trong bộ dạng thiếu nữ.

“Tám phần là có”, Ngô Tam Pháo trầm giọng đáp.

“Sức mạnh của Hoang Cổ Thánh Thể có thể rung chuyển đất trời, không mấy ai có thể chống cự”.

“Ta nghĩ đêm nay sẽ có tiếng lợn bị chọc tiết”.

“Đừng đùa, kêu như vậy mới thích”.

“Mấy người các ngươi xuống đây cho lão tử”, khuôn mặt già nua của Cô Nguyên đã tối sầm lại, ông ta chỉ và đám Long Nhất và Tư Đồ Nam, tuy họ nói nhỏ nhưng vẫn bị ông ta nghe thấy.

“Ông đừng doạ chúng ta, chúng ta không sợ đánh nhau với ông đâu”, Long Nhất sờ cái đầu trọc, vẻ mặt chẳng hề để tâm.

“Người của Thiên Đình chúng ta rất hung bạo đấy”, Tư Đồ Nam cũng vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai.

“Đừng gây chuyện nữa, nếu không chúng ta sẽ đánh ông tàn phế”.

“Ha… Ta bực lắm rồi đấy nhé”, Cô Nguyên tức không thở nổi, khuôn mặt đen sì, ông ta xắn tay áo, bước lên đỉnh núi đó định dạy cho mấy tên không biết xấu hổ kia một bài học.

Nhưng giây tiếp theo, Cô Nguyên vừa lao lên đã đi xuống, vả lại còn là bị đánh phải đi xuống.

Bên cạnh đám Long Nhất đã có bảy người đứng ngay ngắn ở đó, hai Thánh Nhân hắc bạch và năm Âm Minh Tử Tướng.

Tuy thực lực của Âm Minh Tử Tướng không thể bằng Thánh Nhân sống, nhưng năm Âm Minh Tử Tướng cũng có thể sánh ngang với ba Thánh Nhân sống, lại thêm hai Thánh Nhân hắc bạch cũng đã là năm Thánh Nhân sống, Cô Nguyên bị đánh thê thảm!

“Oa!”

Cô Nguyên nằm chềnh ềnh trên đất, trên người đầy những dấu chân loạn xạ.

“Hai Thánh Nhân, năm hình nộm Thánh Nhân!”

Cô Lam ngạc nhiên nhìn lên đỉnh núi ấy, trong lòng cực kỳ sửng sốt, không ngờ Thiên Đình chỉ có ba mươi nghìn người mà lại có đội hình hùng hậu thế này, là điều mà cô ta không ngờ tới.

“Nơi này không đơn giản!”

Cô Lam thầm nói trong lòng, đến chín Thánh Nhân và gần một triệu tu sĩ của Sâm La Điện cũng bị đánh đuổi về nhà, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ chứng minh thực lực của Thiên Đình tuyệt đối không thể coi thường.

Nghĩ đến đây, Cô Lam ho khan, nhìn Cô Nguyên bị đánh nằm im trên đất với vẻ thương hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK