Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó trong biệt uyển luôn vọng lại tiếng nói.

Sở Linh lại hỏi rất nhiều bí mật của Diệp Thành, chẳng hạn như Thánh chủ Viêm Hoàng, chẳng hạn như huyết mạch Thánh thể…

Mà Diệp Thành ngồi xếp bằng dưới đất, ba hoa chích choè đủ điều, dù là điều Sở Linh muốn biết hay không muốn biết hắn đều nói hết!

Nhưng phải công nhận rằng nhờ vậy mà sự chú ý của Sở Linh đã thật sự bị chuyển hướng, đương nhiên vẫn đau đớn nhưng không còn nhiều như trong tưởng tượng.

“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết sao đêm đó ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của ta rồi chứ!”, cuối cùng Sở Linh trừng mắt nhìn Diệp Thành, hỏi câu này xong, gò má cô còn ửng hồng.

“Đêm đó? Đêm nào cơ?”, Diệp Thành giả ngu, nhìn Sở Linh đầy nghi hoặc.

“Là đêm đó đó”, Sở Linh tức giận muốn nổi đoá.

“Là đêm đó à?”, Diệp Thành mặt dày, lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội.

“Thôi bỏ đi, ta không hỏi nữa”, hai má Sở Linh đỏ bừng, nếu hỏi tiếp, không biết tên mặt dày Diệp Thành này sẽ còn nói gì.

“Aiya!”, Diệp Thành đột nhiên vỗ đùi: “Nàng nói đêm đó à!”

“Nhớ ra rồi?”, Sở Linh tức giận lồng ngực phập phồng, hung dữ lườm Diệp Thành.

“Nhớ ra rồi, nhưng lại quên rồi”.

“Đi chết đi”.

Rắc!

Khi hai người nói chuyện dường như có thứ gì đó vỡ ra, khiến toàn thân Sở Linh run lên.

Ngay sau đó, toàn bộ tâm trí của cô bị hút vào trong một thế giới sương mù màu trắng, Đan Tổ Long Hồn bay lơ lửng bên trong, thế giới này có vẻ rất rộng nên Đan Tổ Long Hồn khổng lồ là thế mà ở đây trông cũng rất nhỏ.

“Đây… Đây chính là thần hải?”, Sở Linh tò mò nhìn chung quanh, vì thần hải đã mở nên cô cảm nhận được toàn bộ linh hồn của mình đều đang thăng hoa, cảm giác đất trời cũng gần gũi hơn rất nhiều.

“Lợi hại không?”, Diệp Thành cười hì hì.

“Không ngờ Đan Tổ Long Hồn lại bá đạo đến vậy!”, Sở Linh sửng sốt tột cùng, đan hải có thể mở, thần hải cũng có thể mở, cô cảm thấy bất cứ thứ gì còn lại của Diệp Thành cũng đều là bảo bối có giá trị.

“Vẫn chưa hoàn chỉnh đâu, tiếp tục nào”, Diệp Thành đã đứng lên, xắn tay áo: “Ta giúp nàng nâng cao sức mạnh của thân thể”.

“Không được”, Sở Linh lập tức nói: “Ta…”

“Linh hồn và thân thể cân bằng đúng không?”, Diệp Thành ngắt lời Sở Linh.

“Ngươi biết?”

“Ta nói rồi, không gì là không thể”, Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóng: “Yên tâm đi, Đan Tổ Long Hồn sẽ giúp nàng duy trì cân bằng, điều chúng ta cần làm là nâng cao sức mạnh thân thể của nàng lên cao nhất, cao đến mức có thể chịu được tải trọng của nguyên thần”.

“Như… Như vậy cũng được ư?”, Sở Linh giật mình.

“Đương nhiên là được”, Diệp Thành đã bắt đầu gọi tiên hoả ra, để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân, vận dụng Man Hoang Luyện Thể thay Sở Linh tôi luyện thân thể, còn thiên lôi hoá thành Thiên Lôi Đạo Thân, giúp Sở Linh tôi luyện linh hồn.

Sau đó, đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng được hắn gọi ra, hai tay nó đặt lên lưng Sở Linh, truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú vào người cô.

Còn Diệp Thành thì lấy hơn mười loại đan dược ra, hầu như đều là linh dược để nâng cao sức mạnh của thân thể, hắn bóp nát rồi truyền từng viên vào cơ thể Sở Linh cho tiên hoả luyện hoá.

“Có thánh huyết của ngươi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Thân xác Thánh thể bá đạo, máu tinh nguyên của Thánh thể còn bá đạo hơn, là thứ nghịch thiên có thể nâng cao sức mạnh cho thân thể”.

“Đã hiểu”, Diệp Thành hít sâu một hơi, tiếp tục ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể truyền vào cơ thể Sở Linh.

Rắc! Rắc!

Thoáng chốc, trong cơ thể Sở Linh vang lên những tiếng xương cốt va chạm, thân thể cô đang được luyện hoá mạnh mẽ.

Xoẹt! Xoẹt

Đây là âm thanh từ linh hồn, Thiên Lôi Đạo Thân đang giúp Sở Linh tôi luyện linh hồn.

Hự!

Đồng thời kết hợp nhiều phương pháp khiến Sở Linh lại lần nữa rên lên vì đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, so với lúc mở thần hải, cơn đau này vẫn chưa là gì.

Không lâu sau, trên cơ thể Sở Linh như có hoả diệm cháy lên, đó là sức mạnh huyết mạch của máu tinh nguyên từ Thánh thể.

Thánh huyết cực kỳ bá đạo, mang tính xâm lược, nó đã thay đổi thân thể Sở Linh.

Như vậy, có Đan Tổ Long Hồn duy trì sự cân bằng cho linh hồn và thân thể, Diệp Thành đồng thời sử dụng nhiều biện pháp để nâng cao sức mạnh cho thân thể của Sở Linh.

Vút!

Chẳng mấy chốc, âm thanh thế này vang lên.

Sở Linh đã tiến giới, tu vi từ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám tăng lên cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, đang tiến gần đến cảnh giới Không Minh đỉnh phong vô tận.

Linh khí của đất trời xao động, dường như đã tìm thấy nơi thông khí mà trút vào người Sở Linh, thân thể cô lúc này cũng như một cái động không đáy, liên tục hấp thu linh khí của đất trời.

Rắc! rắc!

Để tránh phiền phức, Diệp Thành liên tục bóp nát đan dược truyền vào cơ thể Sở Linh, giúp cô bổ sung chân nguyên cần thiết trong lúc tiến giới.

Nhìn Diệp Thành liên tục bận rộn, trên mặt Sở Linh nở nụ cười nhẹ, chính chàng thanh niên trước mặt đã mang lại cho cô rất nhiều bất ngờ, cho cô rất nhiều điều ngạc nhiên, chấn động, bây giờ hắn còn đang cố gắng nâng cao sức mạnh cho công thể của cô.

Chàng chính là quý nhân trong cuộc đời ta phải không?

Sở Linh mỉm cười ngọt ngào, trong nụ cười chan chứa yêu thương.

Thời gian chầm chậm qua đi, từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối.

Trong tiểu biệt uyển, sắc mặt Diệp Thành vốn đã rất tái, vì không ngừng ngưng tụ thánh huyết tinh nguyên truyền vào cơ thể Sở Linh mà bản thân hắn dù có khí huyết dồi dào cũng khó gắng gượng.

Tuy nhiên nỗ lực của hắn không hề vô ích, đồng thời sử dụng nhiều phương pháp, thân thể Sở Linh đã cường hãn đến mức đáng sợ, đã hoàn toàn có thể mang linh hồn của cảnh giới Thiên đỉnh phong.

Nhưng Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, hắn nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì bất cứ lúc nào Sở Linh cũng có thể ngưng tụ nguyên thần, hắn cần phải gia tăng độ mạnh của thân thể cô lên đến mức có thể chịu được trọng tải của nguyên thần.

“Dừng lại đi! Được rồi”, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thành, Sở Linh không nhớ mình đã nói những lời này bao nhiêu lần.

“Đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất”, Diệp Thành cười thoải mái: “Yên tâm, ta là Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh huyết mạch rất cường hãn, khí huyết lại dồi dào, ăn mấy bữa là lại khoẻ ngay”.

“Nhưng…”

“Ngoan, nghe lời ta”, Diệp Thành mỉm cười, một lần nữa ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể.

Sở Linh mím môi, lời nói của Diệp Thành như chứa ma lực khiến cô không có ý phản đối, điều cô có thể làm là không ngừng đưa tay lau mồ hôi giúp hắn.

“Áp chế tu vi”, lời của Diệp Thành cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, vì đồng thời sử dụng rất nhiều phương pháp nên Sở Linh đã có khả năng có thể tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên.

Không phải Diệp Thành không cho cô tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên, mà vì với nền tảng lúc này của Sở Linh, nếu quá hung hãn thì cũng không tốt, đợi vài ba ngày cũng được, ít nhất phải cho cô thời gian để ổn định nền tảng.

Sở Linh cũng đã hành động, cố gắng trấn áp tu vi sắp tiến giới của mình, cô hiểu rõ trạng thái của mình hơn ai hết, tiến giới lúc này quả thực chỉ có hại chứ không có lợi.

Thời gian vẫn đang dần trôi, từ tối đến đêm khuya.

Xung quanh hoàn toàn im ắng, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, có một vòng bánh xe màu bạc sáng ngời, ánh trăng và ánh sao chiếu lên người hai người trông cực kỳ yên bình.

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới mệt mỏi mà ngã quỵ, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng biến mất, ngay cả Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng trở về như cũ.

“Diệp Thành”, Sở Linh vội vàng đứng dậy, ôm Diệp Thành vào lòng.

“Thê tử, có phần thưởng gì cho ta không?”, Diệp Thành mệt mỏi nở nụ cười, vùi đầu vào vòng tay Sở Linh.

“Vậy ngươi muốn phần thưởng gì?”, Sở Linh cười ngọt ngào.

“Sinh cho ta một đứa con mập mạp đi!”

“Được thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK