Một chuyện vui đã qua nhưng lại có thêm nhiều chuyện vui khác kéo đến.
Sau Hùng Nhị và Đường Như Huyên, Lăng Tiêu và Tiêu Tương cũng đón ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
So với Hùng Nhị và Đường Như Huyên, ngày vui của họ khơi dậy cảm xúc của rất nhiều người.
Nhắc đến Tiêu Tương, mọi người lại nhớ đến Doãn Chí Bình năm xưa vì hắn ta đã lấy đi sự trong trắng của cô, đây cũng là lý do mọi người cảm khái, Lăng Tiêu chịu lấy Tiêu Tương khiến mọi người phải khâm phục tình cảm hắn dành cho cô.
Hôn lễ của hai người kết thúc trong sự chúc phúc của mọi người, mối tình hiếm có này nên được cả thế gian chúc phúc.
Tiếp theo đó chuyện vui liên tiếp diễn ra.
Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt, Tử Yên và Lăng Hạo, Thanh Vân và Lý Tinh Hồn, Vi Văn Trác và Đông Phương Ngọc Yên, Nam Cung Tử Nguyệt và Triệu Tử Vân…
Chuyện vui liên tiếp tạo thêm không khí vui mừng đã mất từ lâu cho Đại Sở yên bình, khiến cho rất nhiều người trải qua chiến tranh hỗn loạn cảm thấy hoà bình và ổn định, đây sẽ là thời thịnh thế phồn hoa.
Ngày mới lại đến, Diệp Thành và phía Sở Linh bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, đi thẳng đến nước Triệu ở thế giới phàm trần.
Lần này Tịch Nhan cũng đi theo, cô là công chúa nước Triệu, từ khi bước chân vào con đường tu luyện thì rất ít khi trở về, dù đã trở thành tiên cao cao tại thượng nhưng huyết thống tương liên thì không thể xoá bỏ.
Hôm nay là ngày vui của Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt.
Nơi họ thành thân là một trấn nhỏ cổ xưa ở nước Triệu.
Như lời đạo thân Tinh Thần nói, hắn chỉ gửi đi hơn mười tấm thiệp, những người tới ngoài nhóm Diệp Thành thì chỉ có Tinh Nguyệt cung chủ và ba vị đại trưởng lão, họ không làm hoành tráng, không có cung điện nguy nga, cũng không có phòng tân hôn lộng lẫy, mọi thứ đều rất bình dị.
Trong một căn tiểu viện bình thường trồng đầy cây đào, yên tĩnh mà bình dị.
Trong đình viện, Diệp Thành và Tinh Nguyệt cung chủ cùng ngồi trước một chiếc bàn trúc, phía Sở Linh cũng tò mò nhìn xung quanh, chờ hôn lễ bắt đầu.
Đạo thân Tinh Thần thì đi tới đi lui như kiến bò trên chảo dầu, lóng ngóng hồi hộp như đứa trẻ mới lớn, chuyện trọng đại trong đời khiến hắn ta hơi lo lắng.
Trong phòng, Thánh nữ Tinh Nguyệt lặng lẽ ngồi trước gương đồng, ngơ ngác nhìn mình trong gương đến xuất thần, thi thoảng lại cười ngây ngô.
Sau lưng cô là một cô nương nhà nông, tay cầm chiếc lược bằng gỗ đàn hương, nhẹ nhàng chải mái tóc dài cho cô.
“Một chải chải đến đuôi tóc”.
“Hai chải tóc bạc còn tề mi”.
“Ba chải con cháu đầy đàn”.
“Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân”.
“…”
“…”
“Mười chải phu thê bên nhau đến bạc đầu”.
Cô nương đó vừa trả lời vừa khẽ nói, là một lời chúc phúc chân thành.
Ở ngôi nhà trúc đơn sơ trong đình viện, Diệp Thành và Tinh Nguyệt cung chủ đang ngồi trên ghế đối diện cửa phòng.
Với tư cách là bản thể của đạo thân Tinh Thần, với tư cách là cung chủ của Tinh Nguyệt Cung, họ đóng vai trò là ba mẹ của Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt, nhận họ quỳ bái và dâng trà.
“Bạc đầu giai lão, trăm năm hoà hợp!”, Diệp Thành mỉm cười, đưa một chiếc túi thơm màu đỏ ra, trong túi thơm không phải trân bảo quý hiếm, cũng không phải bảo bối vô giá, mà là vài đồng tiền.
“Đối xử thật tốt với Tinh Nhi nhà ta đấy nhé”, Tinh Nguyệt cung chủ cũng mỉm cười đưa túi thơm màu đỏ ra, cũng là vài đồng tiền.
“Đa tạ cung chủ và lão Đại”, đạo thân Tinh Thần cười tươi rói, ánh mắt nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt đầy tình cảm ấm áp.
Cũng giống như hôn lễ bình thường, bàn tiệc cũng bình thường đến lạ, không có sơn hào hải vị mà chỉ là bàn tiệc của một gia đình bình thường.
Một hôn lễ bình dị đặt dấu chấm hết hoàn hảo trong sự chúc phúc của Diệp Thành và những người khác.
Đạo thân Tinh Thần uống say khướt, được đưa vào phòng tân hôn.
Phía Diệp Thành ra về, không làm phiền họ, hiếm khi được bình dị, họ không muốn bị quấy rầy quá nhiều, tuy thế giới phàm trần không hoa lệ như thế giới tu sĩ, nhưng sự bình dị ở đây thì thế giới tu sĩ không thể có được.
Phía Diệp Thành không về Hằng Nhạc ngay mà đi thẳng đến Hoàng cung nước Triệu.
Không biết vì sao khi đi qua một đỉnh núi, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi và Diệp Thành trở nên cực kỳ quái lạ.
Năm xưa ở trên đỉnh núi này, hai người họ đã xảy ra chuyện mà không thể cho người khác biết ở trong lư luyện đan, cảnh tượng đó bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vô cùng ướt át.
Thượng Quan Ngọc Nhi quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành lúng túng ho khan một tiếng, năm đó hắn đúng là mặt dày, không hề lén lút mà nhìn thẳng thừng một cách quang minh chính đại, bây giờ thi thoảng hắn nghĩ lại vẫn xấu hổ đỏ mặt.
Nhìn vẻ mặt khác lạ của hai người, phía Sở Linh hơi ngỡ ngàng.
Cũng đúng, chuyện trong lư luyện đan năm xưa cả hai đều kín như bưng, Thượng Quan Ngọc Nhi đương nhiên sẽ không nói, đó là do sự rụt rè của phái nữ, còn Diệp Thành mặt cực kỳ dày cũng không khoe ra, một là sợ bị nhà Thượng Quan đánh, hai là chuyện này đến hắn còn ngại nói ra.
Dưới bầu không khí kỳ lạ, hai người đáp xuống Hoàng cung nước Triệu.
Phụ hoàng, Mẫu hậu!
Vừa vào cung, Tịch Nhan đã nóng lòng hô lên, giống như đứa trẻ đã lâu không về nhà.