Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Sở Huyên thật ra chưa cự tuyệt, giơ tay nhận lấy, cầm trong tay, tò mò đánh giá không biết đây là gì.

Hồ lô đường, là thứ phổ biến nhất ở phàm giới, ở đường cái, lúc nào cũng có thể nghe được tiếng rao hồ lô đường.

Đồ vật bình phàm thế này, Sở Huyên lại chưa thấy bao giờ, chưa bao giờ ra thành Vô Lệ, sao có thể biết được thế giới này mỹ diệu.

Cô ta thậm chí còn không biết tiền là gì, càng không biết mua đồ thì cần phải dùng tiền, mấy đồng xu nhỏ kia, hình như rất hữu dụng.

“Nếm thử đi, hương vị không tồi đâu”. Diệp Thành cười dịu dàng.

Sở Huyên chưa nói xong đã cắn nửa quả, khoé miệng dính đầy đường đỏ, đường đường là thần nữ thành Vô Lệ, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Hương vị thật sự không tồi, có thể thấy cô ta lộ ra một nụ cười nhạt.

Trong khoảnh khắc này, Diệp Thành nhìn đến si mê, dáng vẻ như xuất thần.

Trước hoa dưới trăng, tiếng động nhốn nháo ở đường cái, dáng vẻ ăn hồ lô đường của cô ta, ngây ngô mà cũng ngây thơ, khiến cho người ta thảng thốt, cũng khiến cho người ta mê ly.

Cô ta cũng sẽ cười, cũng không phải là vô lệ vô tình.

Trong vườn nhỏ của Thiên Huyền Môn, tiếng đàn du dương đã ngừng, xuân ý dạt dào.

Hồng Trần lại rơi vào sự hỗn loạn, vẻ mặt nghệt ra, hai mắt trống rỗng.

Hồng Trần Tuyết đã tỉnh, xoa nhẹ huyệt Thái Dương rồi bò dậy, cảm thấy toàn thân yếu ớt, không còn sức giống như đã bị rút hết sức

Đợi tới khi khôi phục sự tỉnh táo, bà ấy đứng trời trồng tại chỗ.

Xảy ra chuyện gì thế này? Trên tế đàn bừa bỗn, vệt máu đỏ tươi bắt mắt cũng dính trên quần áo của ba ấy.

Mà quần áo của bà ấy không chỉnh tề, mái tóc rối tung, da thịt lộ ra ngoài khá nhiều, vẫn còn vương màu đỏ ửng chưa kịp tan, sáng bóng lên.

Bà ta không ngu, lập tức nhìn ra đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng bà ấy không biết là tại sao việc này lại xảy ra, tỉnh táo lại thấy cảnh này rồi thì tâm trí lại rối tung.

“Tỉnh rồi à!”, bà ấy đang hốt hoảng thì tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên, là Sở Linh Ngọc – đã tháo miếng che mắt bằng đai ngọc.

“Thế này... rốt cuộc...”, mặt Hồng Trần Tuyết càng đỏ hơn.

“Ngươi ăn phải hợp hoan tán, Diệp Thành đưa ngươi tới đây”.

“Ăn phải hợp hoan tán?”, Hồng Trần Tuyết sửng sốt.

Bà ấy nhớ lại việc ngày hôm qua, bữa sáng trên Ngọc Nữ Phong, bà ấy ăn rồi rơi vào cảnh thần trí không tỉnh táo.

Khó trách, thảo nào Diệp Thành lại đuổi bà ấy đi, còn định dùng bạo lực.

Lập tức hiểu ra tất cả, Hồng Trần Tuyết tức tới thở hổn hển.

Dám bỏ hợp hoan tán vào thức ăn cho thê tử, đúng là thứ không biết xấu hổ.

Ngược lại bị bà ấy ăn, khi ấy còn tự cho là oai phong vừa ăn vừa đè Diệp Thành, tự cho là ăn một bữa ngon.

Nghĩ đi nghĩ lại, bà ấy nghĩ tới gì đó rồi nhìn sang Sở Linh Ngọc, hỏi thử: “Vậy... sau đó thì sao?”

“Sau đó thì ta đánh đàn, ngươi và tướng công ta quần nhau đầy âu yếm!”, Sở Linh Ngọc nhún vai: “Ngươi nói xem có xấu hổ không!”

“Sư nương, con...”, Hồng Trần Tuyết không khỏi rũ mặt, cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng Sở Linh Ngọc.

Xấu hổ chứ, chuyện này thì sao có thể không xấu hổ? Xấu hổ muốn chết!

Nếu không biết thì thôi, thế mà Sở Linh Ngọc còn có mặt ở đây chứ.

Còn phải ngồi đánh đàn, trơ mắt nhìn bà ấy và Hồng Trần ấy ấy. Là phụ nữ, ai mà chịu nổi cảnh này!

“Sư nương ta không ngại!”, Sở Linh Ngọc bật cười thành tiếng: “Sau này gọi tỷ tỷ là được, đừng gọi ta kiểu như ta già lắm!”

Một câu làm Hồng Trần Tuyết cúi đầu thấp hơn.


Sắc mặt bà ấy đỏ lựng, màu đỏ kia từ mặt lan tới cổ, bà ấy chỉ muốn chui xuống kẽ đất, thế này quá khó xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK