"Tuân... tuân lệnh!", Mạnh Bà run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch.
"Tiếp tục phong ấn cơ thể Dao Trì, đừng để đứa con trời phạt ra đời", Thiên Vương Vong Xuyên nói xong bèn xoay người biến mất.
Mạnh Bà thở dài một tiếng, im lặng xoay người đi vào chỗ sâu trong.
Hoàng Tuyền và Minh Thổ cũng giống như Thiên Hư và Vong Xuyên, đều truyền ra một mệnh lệnh: "Bất cứ ai cũng không thể ra khỏi vùng đất dư".
Mệnh lệnh của Thiên Vương như có như không lại lạnh lẽo và tràn ngập uy nghiêm.
Vùng đất dữ thoáng chốc yên lặng, chỉ có kết giới hộ sơn được khởi động.
Cái gọi là sứ mệnh kia không cho phép năm vùng đất dữ hành động thiếu suy nghĩ, thứ họ bảo vệ còn quan trọng hơn Chư Thiên Môn rất nhiều.
Vùng đất dữ tĩnh lặng, Huyền Hoang lại nhốn nháo, trong tinh không lại càng rộn ràng.
Chư Thiên Vạn Vực mênh mông vô bờ, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.
Nhìn từ xa, vô số thần quang lướt qua tinh không như những ngôi sao chổi tụ thành làn mưa sao băng hướng thẳng về phía trước.
Âm Minh Tinh, một quan tài cổ nổ tung, Thần Tướng xách kích bước ra, cơ thể nặng tựa núi, bước chân khiến tinh không run rẩy.
Tựa như Âm Minh Tinh, nơi tiếng trống trận đi qua đều có rất nhiều Cổ Tinh chấn động, hoặc nhiều hoặc ít đều có người bước.
Những người ấy tu vi thấp nhất cũng là Đại Thánh và là lớp tiền bối lánh đời và đám lão già không biết sống bao nhiêu năm.
"Hoa ra, Chư Thiên Vạn Vực còn có nhiều Chuẩn Đế như vậy", Cửu Tiêu Chân Nhân thổn thức, nhiều Chuẩn Đế như thứ chỉ ông ta là trẻ nhất, chưa đến ba nghìn tuổi đã đột phá Chuẩn Đế.
"Ngươi không biết thôi, còn nhiều lắm!", lão Chuẩn Đế câu cá nói: "Có điều số lượng này đúng là kinh khủng".
"Á đù, kia là ai vậy! Tốc độ đó là bật hack à!", lão Chuẩn Đế kinh ngạc gào lên.
Chuẩn Đế nghe vậy đều nhìn theo ánh mắt của ông ta.
Tinh không đằng xẹt qua một luồng thần quang với tốc độ kinh người như giẫm lên con sông thời gian, đảo ngược quy tắc của thời gian.
Đó là một thanh niên có đôi mắt sáng như sao, tóc đen như mun, cả người lượn lòe tiên quang như một vị Thiên Vương cái thế.
Hắn ta cũng là một vi Chuẩn Đế khủng bố, còn là Chuẩn Đế đỉnh cấp hàng thật giá thật khiến cho rất nhiều Chuẩn Đế khác đều cảm thấy hết sức áp lực.
"Mạnh thái quá!", lão Chuẩn Đế câu cá cảm thán.
"Không ngờ... lại là Thiên Thanh!", ánh mắt Cửu Lê Lão Tổ tràn ngập vẻ khó tin, với tâm cảnh của Chuẩn Đế mà giọng nói cũng hơi run rẩy.
"Sao, lai lịch khủng lắm hả", các Chuẩn Đế khác thấy vẻ mặt Cửu Lê Lão Tổ như vật đều thử hỏi.
"Hắn ta là thần tướng đứng đầu... dưới tay Vũ Đế".
"Thời... thời đại Đế Tôn!", chúng Chuẩn Đế nuốt nước miếng cái ực, đó mới là lão quái vật, hóa thạch chân chính đó!
"Nói vậy, ngay cả Kiếm Thần cũng phải gọi hắn ta một tiếng tiền bối rồi".
"So với hắn ta thì lão phu bỗng dưng cảm thấy mình lại trẻ măng ra".
Một đám Chuẩn Đế chép miệng, cùng vai vế với Tiên Vũ Đế Tôn, còn chẳng phải chỉ là một đứa bé khi đứng trước mặt hắn ta thôi sao?
Trong từng tiếng kinh ngạc cảm thán, Thiên Thanh không nói gì chỉ lướt ngang qua.
Con ngươi hắn ta lại tràn ngập vẻ tang thương xa xưa, lại tĩnh lặng như nước, đã tới cảnh giới trở lại nguyên trạng, có đại đạo chí cao tự động diễn hóa trước mắt hắn ta.