“Ông là tiền bối, làm vậy không sợ hậu bối nhạo báng à?”, Tư Đồ Nam lạnh lùng cười.
“Bọn họ không biết ta là ai thì sao nhạo báng ta được”, Vương Nguyên Hoá cười bỡn cợt.
“Bọn họ không biết nhưng ta biết!”, một giọng nói ung dung chợt vang lên, Diệp Thành mặc áo choàng đen bước ra từ không gian hư vô, tươi cười nhìn Vương Nguyên Hoá.
Nhìn thấy Diệp Thành, Vương Nguyên Hoá đứng bật dậy, lông mày cau chặt.
Cũng không thể trách ông ta như vậy, bởi vì trước đó ông ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Thành, trong khi ông ta là cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Có người đến gần mà ông ta lại không hề hay biết.
Tư Đồ Nam ở bên cạnh sáng mắt, cảm thấy mình có hy vọng thoát thân.
“Ngươi là ai?”, Vương Nguyên Hoá lạnh lùng nhìn Diệp Thành.
“Cứ gọi ta là Tần Vũ”, Diệp Thành xoay khớp cổ, cởi áo choàng ra.
“Tần Vũ?”, Tư Đồ Nam bất giác quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, tên tuổi của sát thần Tần Vũ quá nổi tiếng, ở Đại Sở này không ai không biết, hắn ta không ngờ mình lại gặp được Tần Vũ ở đây.
“Ngươi là Tần Vũ?”, Vương Nguyên Hoá ở bên này cũng đang quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, lông mày từ đầu đến cuối đều nhíu chặt, thậm chí còn hơi nghiêm nghị, bởi vì ông ta biết sức chiến đấu của Diệp Thành rất mạnh, quan trọng nhất là nửa đêm hắn xuất hiện ở đây, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chuyện này không đơn giản.
“Nếu là hàng giả sẽ đổi cho ông”, Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng.
“Nhưng không biết đêm hôm khuya khoắt tiểu hữu tới đây là có chuyện gì?”, Vương Nguyên Hoá trầm giọng hỏi, nâng cao cảnh giác.
“Cũng không có chuyện gì lớn”, Diệp Thành chỉ vào Tư Đồ Nam: “Ta muốn người này”.
“Lớn lối thật”, Vương Nguyên Hoá cười khẩy, hừ lạnh bảo: “Để bắt hắn mà ta đã mất biết bao công sức, ngươi nói muốn là mang đi à, ngươi nói nhẹ nhàng quá đó!”
“Nghe ý ông thì không định để ta đưa đi phải không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Vương Nguyên Hoá.
“Phải xem ngươi có khả năng đấy không đã”, ánh mắt Vương Nguyên Hoá chợt lạnh, ra tay không hề báo trước, nhất chỉ lạnh lẽo nhanh như chớp bắn thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.
Diệp Thành chế nhạo, trong lòng đã có chuẩn bị, hắn lập tức bước ra, nhẹ nhàng tránh được nhất chỉ của ông ta.
Keng!
Ngay lập tức có tiếng kiếm vang lên, trong tay Vương Nguyên Hoá đã xuất hiện một thanh kiếm bạc phủ đầy sấm sét, nhất kiếm tuyệt sát vô song, mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt.
“Chết đi!”, ánh mắt Vương Nguyên Hoá dữ tợn, dường như đã nhìn thấy kết cục thê thảm của Diệp Thành.
“Chỉ dựa vào ông sao?”, Diệp Thành hừ lạnh, không lùi mà tiến, Bát Hoang Quyền tung ra, đón lấy nhất kiếm đỉnh phong của Vương Nguyên Hoá.
Phụt! Keng!
Nắm đấm của Diệp Thành đẫm máu, nhưng Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo của hắn cũng đánh cho nhất kiếm của Vương Nguyên Hoá nổ tung.
“Không ngờ lại mạnh đến vậy”, Vương Nguyên Hoá sửng sốt, lập tức vung ra một chưởng rồi xoay người bỏ chạy, vì ông ta không chắc sẽ giết được Diệp Thành, quan trọng nhất là ông ta không muốn để lộ thân phận.
“Đi đâu!”, phía sau, Diệp Thành đã sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật đuổi theo.
“Ta đã giao người cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”, thấy Diệp Thành đuổi sát phía sau, vẻ mặt Vương Nguyên Hoá đột nhiên trở nên u ám.
“Ta đổi ý rồi, so với Tư Đồ Nam, ông đáng tiền hơn”, Diệp Thành cười khoan thai.
“Ngươi đang tìm chết”, Vương Nguyên Hoá giận tím mặt, lập tức đứng lại, sau đó cắn lưỡi phun ra một làn huyết vụ hoá thành huyết hải, cuồn cuộn về phía Diệp Thành.
“Trò trẻ con”, Diệp Thành khinh thường, khí huyết đan hải lập tức dâng trào, dị tượng độc nhất vô nhị của Hoang Cổ Thánh Thể xuất hiện, dưới chân hắn là tinh hà màu vàng, trên đầu huyễn hoá ra bầu trời đầy sao.
Phụt!
Huyết hải của Vương Nguyên Hoá thoáng chốc bị nghiền thành huyết vụ, mà ông ta cũng bị phản phệ hộc máu.
Huyền Thiên Ấn!
Sau tiếng hô của Vương Nguyên Hoá, một đạo đại ấn che trời áp xuống.
Diệp Thành vẫn cường hãn, bá đạo, Bát Hoang Quyền, Hàng Long, Đại Thiên Long Ấn và rất nhiều bí pháp dung hợp với nhau, một quyền đã khiến đại ấn che trời kia nổ tung, Vương Nguyên Hoá cũng bị đẩy lùi về phía sau.
“Sao có thể mạnh như vậy?”, Vương Nguyên Hoá lại biến sắc, xoay người bỏ chạy, ông ta đã biết cái danh sát thần Tần Vũ không chỉ là nói suông.
“Còn muốn đi sao?”, Đại La Thần Đỉnh lập tức từ đầu mày Diệp Thành bắn ra.
Ù!
Sao tiếng ù, Đại La Thần Đỉnh rung lên, nó vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, xung quanh tản ra từng làn khí kỳ diệu, Độn Giáp Thiên Tự trên đó tự xoay chuyển xếp thành hàng, còn có thiên âm đại đạo đan xem.
Vương Nguyên Hoá ngay lập tức bị áp sát lảo đảo.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành lấy kiếm ra, hắn lao nhanh như gió, đại chiêu tuyệt sát của hắn rất mạnh, uy lực vô song, đâm xuyên hư không mang theo sức mạnh huỷ diệt của kiếm đạo.
Thấy thế, vẻ mặt Vương Nguyên Hoá thay đổi lớn, bởi vì ông ta đã cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của nhất kiếm đó.