Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỳ, chúng ta quỳ!

Ngay sau đó liền có tiếng “bịch” vang lên, nếu không quỳ thì ngay sau đó kẻ bị diệt chính là bọn họ, mặc dù bọn họ không biết Diệp Thành và nữ tử hành khất này có mối quan hệ gì nhưng bọn họ biết quỳ xuống thì được sống.

Có điều không phải tất cả đều quỳ, vẫn có vài người mặt lạnh đứng nguyên tại chỗ.

Diệp Thành không nói gì, một tay đỡ Lâm Thi Hoạ, một tay phất ra, những nơi mà bàn tay hắn phất đến thì không một ai còn đứng, chỉ có màn mưa máu nổ tung, chỉ cần là người còn đứng thì đều bị diệt sạch.

Quỳ, chúng ta quỳ!

Lúc này, những người cứng đầu cũng vội quỳ xuống đất.

Diệp Thành đứng sừng sững tại chỗ.

Cổ thành này vẫn có kẻ chưa quỳ, bên trong tửu lâu bên trái có hai người, bên trong tửu lâu ở cách đó không xa có bốn người, bên trong tửu lâu phía sau còn một người, bên trong tửu lâu phía đông còn một người.

Bọn họ đều là Chuẩn Thánh, lúc này đang thả hồn nhâm nhi rượu ngon và không hề quan tâm tới sát khí của Diệp Thành như thể biết Diệp Thành không dám ra tay với mình, bọn họ rất tự tin với khả năng chiến đấu của mình.

“Tám bị bên trên, xuống đây”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “quỳ xuống chuộc lỗi với cô ấy”.

“Tiểu hữu, người ngông cuồng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”, một Chuẩn Thánh áo tím thản nhiên lên tiếng và vẫn nhàn nhã nhâm nhi rượu: “Người có sát niệm quá lớn khó thành chính quả”.

Diệp Thành không nói gì, hắn khẽ bước trên mặt đất.

Thế rồi cổ thành này rúng động, tửu lâu sừng sững cũng theo bước chân của Diệp Thành đặt xuống mà rung lên.

Lúc này, tám Chuẩn Thánh đều xuống dưới này, bọn họ đáp xuống mặt đất.

Vẫn là Chuẩn Thánh áo tím khẽ khẽ vuốt râu nhìn Diệp Thành, giọng lãnh đạm: “Ngươi có thể chọn một cách chết”.

Diệp Thành không nói gì, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, nhanh chóng sát phạt tới trước Chuẩn Thánh áo tím.

Ngươi...!

Chuẩn Thánh áo tím trước đó còn đang tỏ vẻ thản nhiên thì lúc này chợt biến sắc, ông ta không biết Diệp Thành còn có thân pháp huyền diệu đến vậy, đến một kẻ với tu vi Chuẩn Thánh như ông ta mà cũng không thể nắm bắt được hình ảnh của Diệp Thành.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, một nửa cơ thể của Chuẩn Thánh áo tím bị một quyền của Diệp Thành đánh thành huyết vụ.

Lão già áo tím lảo đảo lùi về sau, còn chưa đứng vững thì một đạo tiên mang bá đạo đã bắn đến đâm xuyên thần hải, tu vi Chuẩn Thánh cũng theo đó mà bị phế bỏ hoàn toàn.

Tu...tu vi của ta!

Chuẩn Thánh áo tím thét gào không thể chấp nhận sự thật này.

Bịch!

Cuối cùng cơ thể của Chuẩn Thánh lảo đảo, ông ta không thể đứng vững nổi, “bịch” một tiếng quỳ phịch xuống đất.

Tu vi bị phế bỏ hoàn toàn, ông ta không còn là Chuẩn Thánh cao cao tại thượng nữa mà chỉ là đồ bỏ đi không hơn không kém.

Có lẽ cho tới lúc này ông ta mới thực sự biết thế nào là hối hận, ông ta tự cho rằng tu vi Chuẩn Thánh là thiên hạ vô địch nhưng lại không thể trụ nổi đòn đánh của một tu sĩ cảnh giới Hoàng, nếu biết Diệp Thành mạnh như vậy từ đầu thì ông ta không nên ra vẻ như vậy mà nên ngoan ngoãn quỳ xuống thì cũng không đến mức gặp đại nạn như lúc này.

Đây....đây....!

Bảy tu sĩ Chuẩn Thánh khác lần lượt lùi về sau, vẻ mặt tái nhợt, sức mạnh của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ, đường đường là một Chuẩn Thánh nhưng lại bị phế đi tu vi hoàn toàn chỉ bằng một chiêu.

Lùi mãi lùi mãi, bảy Chuẩn Thánh này đột nhiên quay người, người nào người nấy bước vào hư thiên, đã không đụng được đến Diệp Thành thì chỉ còn cách bỏ trốn.

Thế rồi bọn họ vừa bay vào hư thiên thì đã bị một bàn tay màu vàng kim rợp trời nhấn xuống.

Phụt! Phụt! Phụt!

Bảy đạo tiên mang bay ra, máu tươi bắn vọt, tu vi của bảy tu sĩ Chuẩn Thánh lập tức tiêu tán sạch sẽ.

Tu...tu vi của ta!

Tiếng gầm gào vang dội, bọn họ không còn là Chuẩn Thánh cao cao tại thượng nữa và cũng đã trở thành kẻ bỏ đi không hơn không kém, làm vậy còn khiến bọn họ khổ hơn là nhận lấy cái chết bởi tu vi chính là sinh mệnh của bọn họ!

Thấy vậy, Long Nhất bật cười lạnh lùng: “Bảo các ngươi quỳ các ngươi không quỳ, đây chẳng phải là kết cục các ngươi tự tìm lấy sao?”

A...!

Bảy tu sĩ Chuẩn Thánh rít lên đau đớn, bọn họ quỳ rạp xuống đất và lúc này mới biết thế nào là hối hận, nếu như quỳ thì đã không tới mức này, đúng như Long Nhất nói, mọi thứ đều do bọn họ tự chuốc lấy.

Cho tới lúc này, bên trong cổ thành mới không còn bóng người đứng nữa, từng tiếng “bịch” vang lên, tất cả đều quỳ xuống đất, người nào người nấy run rẩy, sắc mặt tái nhợt y như Lâm Thi Hoạ lúc trước.

Diệp Thành đi rồi, một tay hắn kéo Lâm Thi Hoạ còn đang run rẩy với ánh mắt kinh hãi.

Cô không còn đang phản kháng nữa và vẫn để Diệp Thành kéo đi, bàn tay ấm áp đó cho cô sự ấm áp vô tận, khiến cô không muốn phản kháng thêm, cô cảm nhận được người thanh niên này thân thiết vô cùng.

Vì sao? Vì sao?

Phía sau, tám Chuẩn Thánh thét gào xé tận tâm can: “Chúng ta không thù oán với ngươi, vì sao lại làm vậy?”

Diệp Thành bước ra khỏi cổ thành và nhanh chóng biến mất nhưng lại có một giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng vang lên: “Sự sinh tồn của vạn vực thương sinh được đổi lấy bằng chín mươi triệu anh hồn, cô ấy là một trong số những người tham gia vào trận chiên sđó, môi một ngọn núi, mỗi một dòng sông, mỗi một nhành cây ngọn cỏ, mỗi một sinh linh trong vạn vực thương sinh này, bao gồm các người đều đang nợ bọn họ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK