“Cho dù là ai thì cũng là “vinh quang” vô thượng”. Một ông lão gù lưng vuốt râu: “Muôn đời nay, có thể khiến vạn tộc truy nã, thì có ai lại không phải nhân kiệt cái thế chứ”.
“Thánh Thể không chết, vạn tộc không ngừng”. Trong sự kinh ngạc của muôn vàn người, một âm thanh lãnh lão vang ra khắp bốn phương, không biết xuất phát từ nơi nào, chỉ biết mang theo uy nghiêm mạnh mẽ, truyền khắp Nam Vực.
Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều có cảm giác mơ hồ: “Thánh… Thánh Thể còn sống?”
“Vạn tộc chỉ đích danh truy nã Diệp Thành, rất rõ ràng, Hoang Cổ Thánh Thể chắc chắn còn sống”.
“Nhiều cao thủ như vậy mà không giết chết được hắn, Hoang Cổ Thánh Thể đúng thật là nghịch thiên”.
“Không cần nói, chuyện của Kim Ô, chuyện của Côn Bằng, nhất định có dính dáng đến Thánh Thể”. Không ít người đều vuốt cằm: “Đối đầu với hai tộc, tám phần chính là Thánh Thể Diệp Thành”.
“Lần này Thánh Thể thật sự chọc giận hai tộc rồi, không tiếc gì cũng dùng đến vạn tộc truy nã”.
“Qua mắt được tứ đại thiên kiếp, vạn tộc vây giết đoạt mạng, Thánh Thể cũng đáng có phần vinh quang như vậy”.
“Còn có chuyện càng kinh ngạc hơn”. Có người thần bí mập mờ lên tiếng: “Vừa nãy ta biết được tin này, lần này lúc chuộc người, Thánh Thể đã xâm nhập vào tộc Côn Bằng, bắt thái tử Côn Bằng đi”.
“Chết tiệt!”. Mọi người ở đây đều bật ra câu chửi thề, một câu khiến ai ai cũng run người.
tộc Côn Bằng là thế lực thế nào, có cấp Chuẩn Đế trấn áp, còn có Cực Đạo Đế Binh trấn áp đất trời, dù là Chuẩn Đế cũng không dám xem nhẹ mà bước chân vào, một Thánh Nhân mà lại dám lén đi vào.
Tin tức này quả thực kích động, có thể bắt đi thái tử Côn Bằng trước mặt Đế Binh và Chuẩn Đế, tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi, rốt cuộc Diệp Thành làm sao làm được, đúng là nghịch thiên.
Dùng đầu Thánh Thể để tế linh hồn con mình trên trời! Tiếng rống giận của Kim Ô Hoàng truyền khắp nơi, tộc Kim Ô dẫn đầu bỏ dỡ đại trận tự phong, bóng người bay ra hỏi tiên sơn khắp nơi.
Kim Ô Hoàng nổi giận, đích thân dẫn quân, nếu không có tộc Côn Bằng truyền tin, ông ta đến bây giờ cũng không biết Thánh Thể Diệp Thành vẫn còn sống, hơn nữa còn tính kế tộc Kim Ô, tiêu diệt thái tử tộc Kim Ô.
Cho nên, tộc Côn Bằng kêu gọi vạn tộc truy nã, ông ta không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý, vì thế không tiếc bỏ ngang đại trậ tự phong, cũng không tiếc kinh động đến lão tổ để ông ta xuất sơn.
Lão tổ tộc Kim Ô còn tức giận hơn ông ta, cầm Đế Binh rời khỏi tiên sơn, khiến mọi người xung quanh biến sắc.
Thời gian qua, ông ta đang ngủ say, bất ngờ tỉnh dậy, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thân là cấp Chuẩn Đế, thân là lão tổ tộc Kim Ô, sao có thể nhẫn nhịn, không tiếc dùng đến Đế Binh.
Tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô gây ra động tĩnh cực lớn, Côn Bằng Hoàng tự minh dẫn quân, cáo Đại Thánh nhiều không đếm xuể, lão tỏ tộc Côn Bằng cũng cầm đế khí rời khỏi tiên sơn, thần uy hùng mạnh.
Cũng giống hai tộc này, Nam Vực còn có rất nhiều chủng tộc tạm dừng tự phong, quả thực như lời người đời nói, các chủng tộc tham gia không dưới năm nghìn, ngoài tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô, trong đó còn có đến bảy, tám tộc lớn có Cực Đạo Đế Binh, đều là vua trong tộc dẫn quân, lão tổ tự mình cầm Đế Binh bay ra.
Những chủng tộc này… không cần nói cũng biết đều là kẻ thù của Diệp Thành, vốn đều đang từng bước tiến hành tự phong, nhưng nghe thấy Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành còn sống, thì đều sung sức như bơm máu gà vậy.
Có trách cũng chỉ trách Diệp Thành tiềm lực quá lớn, thành tựu sau này của hắn chắc chắn sẽ khiến các chư tộc e sợ, lần này nếu không giết chết từ trong trừng, ông ta chắc chắn sẽ là họa lớn, lúc đó sẽ là một kiếp nạn khó qua.
Nhìn xuống đất trời, bóng người lay động, nhiều không đếm xuể, các chủng tộc tham gia vạn tộc truy nã, phân công cực kỳ rõ ràng, một bên bảo vệ truyền tống trận cổ thành, một bên thì tìm kiếm khắp nơi.
Hành động lớn như vậy, mọi người xung quanh nhìn thấy cũng run sợ trong lòng, không dám nên ở bên ngoài, đều tự về nhà minh, vạn tộc bị chọc tức rồi, khí thế không chết không nghỉ kia, ai dám động vào.
“Chỉ là một cấp Thánh Nhân mà lại dùng đến vạn tộc truy nã”. Trên một đỉnh núi, Huyền Võ Vương uy nghiêm đứng thẳng, khẽ vuốt râu, dù là tâm cảnh Chuẩn Đế cũng không khỏi thổn thức chậc lưỡi.
“Từ xưa đến nay, người có thể động đến vạn tộc truy nã, quả nhiên đều không phải tầm thường”. Thanh Long Vương, Bạch Hổ Vương, Chu Tước Cương và Kỳ Lân Vương cũng không nhịn được cảm khái: “Thánh Thể nghịch thiên thật!”
“Dám vào tộc Côn Bằng bắt thái tử Côn Bằng, thực sự khiến lão phu bất ngờ”. Thánh Viên Lão Tổ, Quỳ Ngưu Lão Tổ, Võ Hùng Lão Tổ cũng tụ tập cùng nhau, người thì nhếch miệng, người thì chậc lưỡi.
“Bàn về cách ép buộc, vẫn là lão thất cao tay”. Mấy người Tiểu Viên Hoàng cũng ở đây, từng lời từng câu đều nghiêm túc, ngay cả giọng điệu cũng đầy thâm ý, chuyện mấy ngày nay, chuyện sau càng kịch tính hơn chuyện trước.
“Lần này, có lẽ là để báo thù cho con rồi”. Tại tiên sơn nhà Khổng Tước, thánh chủ Khổng Tước có chút đau lòng nhìn công chúa Khổng Tước, thái tử Côn Bằng phụ bạc cô ta, người làm cha như ông ta không thể đòi công lý cho cô ta, nhưng con rể lại rất cố gắng báo thù tộc Côn Bằng.
Đại công chúa Khổng Tước vẫn điên cuồng như trước, lầm bầm tự nói, chỉ có khi nghe thấy thái tử Côn Bằng bị Diệp Thành bắt đi, thì tỉnh táo trong chốc lát, nhưng cũng chỉ cười ngây ngốc, hai mắt ngấn lệ.
Khổng Tước Đại Minh Vương đứng trên đỉnh núi, yên lặng nhìn phía xa, thở dài rồi lại lắc đầu cười, tuy có niềm tin với Diệp Thành, nhưng cũng rất lo lắng, thân là Chuẩn Đế, ông ta biết rõ vạn tộc truy nã đáng sợ ra sao, Thôn Thiên Ma Tôn ngày trước cũng khó trảnh mà mất mạng, huống hồ hắn chỉ là Thánh Nhân.