Đột nhiên có tiếng rung vang lên khắp chốn, mười tám trận pháp tấn công bắn ra thần mang sáng chói, kiếm ảnh, quyền ấn, chưởng ấn rợp trời, trấn áp về kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan.
Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan rung lên dữ dội, có lẽ chấn động quá lớn khiến những ngọn núi lớn xung quanh thiên thành Đông Nhạc cũng bắt đầu nứt ra rồi sụp đổ.
Ngu ngốc!
Khi đại quân hai điện chuẩn bị bắt đầu đợt tấn công mới thì tiếng hú to lại vang lên.
Bên ngoài, Diệp Thành lại xuất hiện, không biết hắn từ đâu chui ra, trong tay còn cầm theo gậy lang nha cực lớn, quét cả vùng rộng lớn ngay bên rìa phía sau đại quân hai điện.
“Để xem lần này ngươi chạy được đi đâu!”, thấy Diệp Thành lại xuất hiện, còn đánh chết nhiều người như vậy, Doãn Thương và Bàng Thống tức giận lao tới ngay tức khắc.
“Đồ ngu! Hai tên ngu ngốc!”, Diệp Thành lại rú to đầy ngang ngược, không đợi Bàng Thống và Doãn Thương đến nơi, hắn đã quay đầu bỏ chạy, biến mất như một làn khói, tốc độ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Giết!
Doãn Thương và Bàng Thống hoàn toàn bị chọc giận, tốc độ tăng vọt, đuổi theo như một đạo thần mang.
Giết!
Phía sau, đại quân hai điện vừa quay lại chưa được mười giây đã ào ào đuổi theo, người đông nườm nượp như thuỷ triều, thật sự choáng ngợp!
Bùm! Đùng! Đoàng!
Ngay sau đó, tiếng nổ kinh thiên động địa lại vang lên, nhà Thượng Quan còn nhìn thấy từng ngọn núi lớn sụp đổ, cảnh tượng thật sự hùng tráng!
Không lâu sau, đại quân hai điện lại đen mặt trở về, vì đuổi đánh một lúc Diệp Thành lại biến mất một cách thần kỳ.
A!
Doãn Thương và Bàng Thống hét to.
Chỉ là, khi họ đang định trút cơn giận lên Thượng Quan thế gia thì tên mặt dày Diệp Thành lại xuất hiện, hắn vẫn cầm gậy lang nha cỡ lớn đó, quét cả một mảng lớn.
“Bắt hắn cho ta”, lần này Doãn Thương và Bàng Thống đã thông minh hơn, cho người đi bắt Diệp Thành.
Ngay lập tức, hàng nghìn người của đại quân hai điện đều nhào tới, ai cũng có tu vi cảnh giới Không Minh.
“Ngu xuẩn! Một lũ ngu ngốc!”, Diệp Thành chửi lớn một câu rồi quay đầu bỏ chạy, phía sau là hàng nghìn người xúm lại đuổi theo, mặt ai cũng u ám, xám xịt.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cũng như hai lần trước, từng ngọn núi lớn nối tiếp nhau sụp xuống, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ!
Tuy nhiên cũng giống như hai lần trước, chẳng bao lâu, hàng nghìn cảnh giới Không Minh đuổi giết Diệp Thành lại quay về, mặt ai cũng tối sầm, vì cứ đánh mãi đánh mãi Diệp Thành lại biến mất.
Một lũ ngu ngốc!
Cảnh tượng trong dự liệu chẳng mấy chốc lại xuất hiện, không biết Diệp Thành lại từ đâu chui ra, hắn chạy ra rồi quét một mảng lớn, sau đó lại lanh trí quay đầu bỏ chạy.
Giết! Giết hắn cho ta!
Tiếng gầm thét của Doãn Thương và Bàng Thống rung chuyển cả đất trời.
Những cảnh tượng tiếp theo cực kỳ thú vị.
Diệp Thành giống như một bóng ma, hắn luôn xuất hiện một cách thần kỳ rồi lại biến mất một cách thần kỳ, mỗi lần xuất hiện đều sẽ vung gậy quét một mảng, đến rồi đánh, đánh xong thì chạy, chạy rồi lại tới, tới rồi lại đánh, đánh xong lại chạy…
A!
Giữa đất trời, tiếng thét giận dữ của Doãn Thương và Bàng Thống như sấm rền, hai người họ sắp điên rồi.
Họ biết rõ Diệp Thành đến đây để quấy rối nhưng lại bất lực, bởi vì khả năng bỏ trốn của hắn quá hoàn hảo, thật sự thông thiên rồi.
Nhưng bọn họ lại không thể để yên, tên này đến một lần là đánh bay cả mảng, mặc dù những người đó không là gì đối với đại quân hai điện, nhưng lâu dần thì sao? Đại quân của hai điện sẽ bị diệt sạch bởi tên này.
Một lũ ngu ngốc!
Trong một thoáng thất thần, Diệp Thành vừa mới chuồn mất đã lại tới, một tiếng quát to vang vọng, kẻ ngông cuồng ấy lại vung gậy lang nha cỡ lớn tới, người của Chính Dương Tông còn chưa phản ứng lại thì hắn đã giải quyết được một đám người.
Hơn nữa điều đê tiện nhất của tên này là, mỗi lần hắn xuất hiện đều không ở một nơi cố định, lần thứ nhất là ở hướng đông, lần thứ hai là hướng tây, lần thứ ba là hướng bắc, lần thứ tư lại là hướng nam, vì vậy đại quân hai điện khó mà đề phòng, có kẻ vô liêm sỉ quấy rối ở phía sau như vậy, bọn họ có thể yên tâm tấn công nhà Thượng Quan mới lạ.
Phía dưới, vẻ mặt của người nhà Thượng Quan thay đổi liên tục.
Chỉ trong một khắc, họ đã được chứng kiến tên này mặt dày đến mức nào.
“Đây… Đây chính là người mà ngươi dẫn tới?”, trong đại điện nhà Thượng Quan, mọi người đều giật giật khoé miệng nhìn Diệp Thành đang ăn say sưa, ngon lành.
“Thế nào? Con có giỏi không?”, Diệp Thành chợt vuốt tóc.
Nghe vậy, khoé miệng mọi người lại giật giật, chúng ta không biết có giỏi không, nhưng vô sỉ là điều chúng ta phải thừa nhận.
“Ngươi đang chơi chúng ta hả?”, Thượng Quan Huyền Cương đen mặt nhìn Diệp Thành.
“Đâu có, con tới đây bàn chuyện chính mà”, Diệp Thành bĩu môi: “Mọi người đừng có lo! Bây giờ chẳng phải đều ổn rồi sao? Chờ người của con đến bao vây bọn họ rồi hốt cả ổ luôn”.
“Hốt cả ổ! Ngươi cũng lớn lối lắm!”, Thượng Quan Huyền Cương tức đến bật cười.
“Ông đừng không tin mà!”
“Tin ngươi mới lạ”, Thượng Quan Bác mắng: “Hốt cả ổ đại quân hai điện, vậy thì trận dung phải lớn nhường nào, phải có bao nhiêu cao thủ mới làm được chứ? Bốc phét quá đà, cẩn thận tự chuốc lấy nhục”.
“Đột nhiên ta có cảm giác như bị sét đánh ấy”, Diệp Thành nghiêm túc nói.
“Lão tử muốn đánh ngươi ngay bây giờ đây”, Thượng Quan Huyền Cương nghiến răng ken két.
“Đừng gây rối”.