Diệp Thành vẫn im lặng bước qua trong tiếng bàn tán xôn xao, trong lúc đó vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh.
Hắn đi đến một góc, tìm một chiếc bàn khuất tầm nhìn rồi lẳng lặng ngồi xuống giống như một pho tượng bằng đá, không nhúc nhích nữa.
Đôi mắt của hắn hơi chất phác, bây giờ nó đã… Trống rỗng.
Hắn không đến đây quậy phá, nếu trong lòng Sở Linh còn có hắn ai cản cũng vô dụng, chỉ cần nàng nói một câu thì hắn cũng chẳng sợ chết nữa.
Nhưng mà trong lòng Sở Linh đã không còn có hắn nữa rồi, như thế dù hắn có quậy ra sao, cướp đoạt thế nào cũng chỉ là một con rối không trái tim thôi.
Có lẽ không ai tin lần này hắn đến chúc phúc, đoạn tình duyên trước kia xem như kết thúc, níu kéo cũng không còn ích lợi gì nữa.
Nếu hắn quậy ở đây, thì một chút uy nghiêm cuối cùng của mình cũng sẽ mất sạch.
Hắn xuất hiện ở đây khiến rất nhiều Chuẩn Đế lập tức thay đổi sắc mặt.
Mấy ông già kia biết Diệp Thành đến đây không phải gây chuyện, nếu hắn mang mục đích đến đây phá phách thì cũng không bình tĩnh như vậy.
Tâm cảnh của hắn rất quyết đoán, thật khiến cho họ xấu hổ.
Nếu họ gặp chuyện giống hắn, chắc chắn không chịu nhịn mà con mẹ nó đã sớm xách một đám người chạy đến đây phá banh lên rồi.
Thành thân cái gì, thành em gái nhà ngươi ấy. Nếu ngươi không gả cho ta, thì ta phá cho chia đôi xẻ nghé, trở mặt giết cả tinh quang.
“Đó là Nghiêu Thuấn à?”. Không biết ai thốt lên một câu, khiến ánh mắt mọi người đổ dồn hết lên đại điện.
Nhưng họ chỉ thấy trước điện có một bóng người hiện ra, người này mặc một bộ tân lang đỏ chót, im lặng đứng ở đó. Mái tóc tím của hắn ta cứ theo gió mà bay.
Đó là Pháp Tướng của Đế Hoang -Nghiên Thuấn khi không mang mặt nạ. hắn ta dùng đế pháp để che đi gương mặt thật của mình, đến cả Diêm La cũng chưa chắc xem được.
Mọi người đều nhìn Nghiêu Thuấn với vẻ mặt đầy sâu xa và tĩnh lặng.
Người này xuất hiện trong im lặng mà họ không biết, không rõ lai lịch, cướp tức phụ của thánh thể, còn mời nhiều cường giả đến như thế.
Họ muốn nhìn xem hắn ta là ai, ai ngờ hắn ta lại che mặt đi, khiến đám lão già bên dưới khó chịu nhíu mày thầm nghĩ, người quá thần bí.
Nghiêu Thuấn im lặng cứ lẳng lặng đứng tại đó, không nhìn bất cứ ai, ngay cả Diệp Thành. Hắn ta không cần nhìn đã hiểu rõ.
Diệp Thành cũng vậy, hắn im lặng ngồi ở đó chẳng phản ứng gì, chỉ để mặt từng sợi tóc bạc bay theo gió phủ lên khuôn mặt.
“Tân nương đến”. Khi mọi người ngồi xuống đã nghe tiếng người đại diện buổi lễ gọi lớn. Mọi người lập tức đứng dậy hết, chăm chú nhìn về một hướng.
Sở Linh xuất hiện với mũ phượng và khăn quàng vai, bên cạnh có hai cô gái đỡ tay đi lên tầng mây đến chỗ Nghiêu Thuấn.
Nàng chính là tân nương xuất giá đẹp nhất… Trong cô gái khắp thiên hạ này.
Bây giờ nàng mới thật sự như đoá hoa nở rộ, đẹp giống như một giấc mơ. Vẻ đẹp của nàng làm mọi thứ trên thế gian này, và con người xung quanh nàng đều kém sắc đi rồi.
Mọi người có mặt ở đây đều nhìn đến ngây ngẩn, thậm chí một lão Minh Tướng Chuẩn Đế cũng phải rung động, toát lên ánh mắt si mê.
Diệp Thành nâng mắt lên nhìn nhưng không cử động, hắn chỉ im lặng cứ thế nhìn nàng từ xa.
Tuy khoảng cách giữa họ chỉ hơn ngàn trượng, ấy vậy mà hẳn cảm thấy cả hai đang đứng hai bờ ngân hà đối diện với nhau. Lúc họ lướt qua nhau, khoảng cách này còn xa hơn cả sống chết.
Đó là cô gái hắn yêu nhất, nàng đang mặc áo cưới nhưng không phải cho hắn xem, nàng xinh đẹp tuyệt thế cũng vì người khác mà cười.