*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ồ?
Tiểu tử nhìn Diệp Thành: “Vậy ngươi nói thử xem”.
“Nếu ta đoán không nhầm thì tổ tiên của ngươi, tiền thân của người áo đen, còn có chủ nhân của hố thần này chắc chắn là người cùng một thời đại”.
“Hơn nữa nói đến hố thần thì nhất định phải nói đến Thập Vạn Đại Sơn”.
“Thập Vạn Đại Sơn là chiến trường cổ vùi lấp biết bao cao thủ, mà tổ tiên của ngươi, tiền thân của người áo đen trước mặt cùng với chủ nhân của hố thần chắc chắn đều tham gia vào trận chiến đẫm máu năm đó”.
“Chủ nhân của hố thần chính là Hoang Cổ Thánh Thể năm xưa, sau khi chết, thi thể ông ta biến thành hố thần, chắc hẳn tiền thân của người áo đen đã biết điều này, mà có lẽ tổ tiên của ngươi cũng biết”.
“Điều khác biệt là Hoang Cổ Thánh Thể năm xưa không chết ở Thập Vạn Đại Sơn ngày nay, sau khi chết trong trận chiến, thi thể của ông ta rơi trên mảnh đất này, trải qua vô số năm liền biến thành hố thần cấm địa bây giờ”.
“Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên nhường nào, cho dù chết chắc chắn cũng để lại căn nguyên thánh thể, mà thần vật nghịch thiên như thế, sao người áo đen và tổ tiên của ngươi lại không thèm muốn cho được?”
Nói tới đây, Diệp Thành nhìn tên tí hon trong đại đỉnh với vẻ đầy ẩn ý: “Không biết suy đoán của ta có sai lệch nhiều với sự thật không?”
“Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi”, tên tí hon không phản bác, nó lui vào trong đại đỉnh, sau đó chỉ có giọng nói phát ra: “Quả thực như ngươi đoán, đúng là tổ tiên ta đã tham gia vào trận chiến đẫm máu năm xưa, bí mật động trời mà ông ấy truyền lại cho chúng ta đúng là có liên quan đến hố thần này”.
“Nếu ngươi đã thừa nhận thì ta không cần phải hỏi người áo đen trước mặt nữa”, Diệp Thành lại nhìn người áo đen cách mình hơn một trăm trượng phía trước: “Ông ta là tà niệm của một cao thủ trong trận huyết chiến năm đó hoá thành, hao tâm tổn sức như vậy đương nhiên là vì căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể rồi”.
“Ngươi đã biết thế rồi còn không mau đuổi theo đi”, tên tí hon kia mắng: “Ngươi cũng biết thực lực của ông ta mạnh thế nào, nếu để ông ta có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì thiên hạ sẽ loạn đấy”.
“Ngươi cho rằng lão tử không muốn đuổi theo sao?”, Diệp Thành mắng lại: “Chúng ta đánh nhau ở bên ngoài bao nhiêu lâu mà ông ta cũng chưa lấy được, có thể thấy áp lực ở đây rất lớn”.
Nói xong,
Ồ?
Tiểu tử nhìn Diệp Thành: “Vậy ngươi nói thử xem”.
“Nếu ta đoán không nhầm thì tổ tiên của ngươi, tiền thân của người áo đen, còn có chủ nhân của hố thần này chắc chắn là người cùng một thời đại”.
“Hơn nữa nói đến hố thần thì nhất định phải nói đến Thập Vạn Đại Sơn”.
“Thập Vạn Đại Sơn là chiến trường cổ vùi lấp biết bao cao thủ, mà tổ tiên của ngươi, tiền thân của người áo đen trước mặt cùng với chủ nhân của hố thần chắc chắn đều tham gia vào trận chiến đẫm máu năm đó”.
“Chủ nhân của hố thần chính là Hoang Cổ Thánh Thể năm xưa, sau khi chết, thi thể ông ta biến thành hố thần, chắc hẳn tiền thân của người áo đen đã biết điều này, mà có lẽ tổ tiên của ngươi cũng biết”.
“Điều khác biệt là Hoang Cổ Thánh Thể năm xưa không chết ở Thập Vạn Đại Sơn ngày nay, sau khi chết trong trận chiến, thi thể của ông ta rơi trên mảnh đất này, trải qua vô số năm liền biến thành hố thần cấm địa bây giờ”.
“Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên nhường nào, cho dù chết chắc chắn cũng để lại căn nguyên thánh thể, mà thần vật nghịch thiên như thế, sao người áo đen và tổ tiên của ngươi lại không thèm muốn cho được?”
Nói tới đây, Diệp Thành nhìn tên tí hon trong đại đỉnh với vẻ đầy ẩn ý: “Không biết suy đoán của ta có sai lệch nhiều với sự thật không?”
“Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi”, tên tí hon không phản bác, nó lui vào trong đại đỉnh, sau đó chỉ có giọng nói phát ra: “Quả thực như ngươi đoán, đúng là tổ tiên ta đã tham gia vào trận chiến đẫm máu năm xưa, bí mật động trời mà ông ấy truyền lại cho chúng ta đúng là có liên quan đến hố thần này”.
“Nếu ngươi đã thừa nhận thì ta không cần phải hỏi người áo đen trước mặt nữa”, Diệp Thành lại nhìn người áo đen cách mình hơn một trăm trượng phía trước: “Ông ta là tà niệm của một cao thủ trong trận huyết chiến năm đó hoá thành, hao tâm tổn sức như vậy đương nhiên là vì căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể rồi”.
“Ngươi đã biết thế rồi còn không mau đuổi theo đi”, tên tí hon kia mắng: “Ngươi cũng biết thực lực của ông ta mạnh thế nào, nếu để ông ta có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì thiên hạ sẽ loạn đấy”.
“Ngươi cho rằng lão tử không muốn đuổi theo sao?”, Diệp Thành mắng lại: “Chúng ta đánh nhau ở bên ngoài bao nhiêu lâu mà ông ta cũng chưa lấy được, có thể thấy áp lực ở đây rất lớn”.
Nói xong,