Không cần nói cũng biết, cô ta chính là ma quân thứ chín dưới trướng Thiên Ma Đại Đế: Thiên Nữ Ma Quân.
A… A Lê!
Diệp Thành ôm ngực đang chảy máu, ngây người nhìn nữ tử với khí thế áp đảo này.
Dung mạo tuyệt thế của Thiên Nữ Ma Quân đã khơi lại ký ức xa xưa trong hắn.
Đó là một ngôi làng của người phàm, cả ngôi làng bị Huyết Vu tàn sát, hồn phách yếu ớt của một bé gái cuộn mình dưới gốc cây đào, chờ ca ca tòng quân của mình quay về, mười năm hoa nở hoa tàn nhưng lại chẳng chờ được gì.
Cô bé tên là A Lê, vì chấp niệm quá lớn nên biến thành hồn phách, không muốn đi đầu thai chuyển thế.
Diệp Thành vẫn luôn ghi nhớ khuôn mặt cô bé, hắn đã đi tìm không chỉ một lần nhưng đều không tìm được.
Cho đến bây giờ, hắn không dám tin vào mắt mình, hai người như được đúc ra từ một khuôn.
Thiên Ma Đế Cấm!
Khi Diệp Thành sửng sốt thì Thiên Nữ Ma Quân đã mấp máy môi, giọng nói lạnh băng mà uy nghiêm, mấy chữ ấy dễ nghe như âm thanh của thiên nhiên khiến người ta mê đắm.
Hự…!
Diệp Thành đột nhiên che mắt trái, thần hải cũng rung lên như muốn nứt ra.
Giữa ngón tay hắn có máu trào ra, nhìn kỹ còn có thể thấy ấn ký Tiên Luân trên đồng tử đã ngừng xoay, tựa như bị một sức mạnh cường đại ngăn cản, tan hết tiên quang.
Đúng vậy, là Thiên Nữ Ma Quân thi triển đế đạo bí thuật, phong ấn Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành.
Bọn họ biết Đại Sở có người có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, đương nhiên cũng biết năng lực của Lục Đạo Tiên Luân có thể đi lại trong hố đen không gian, muốn diệt Diệp Thành thì phải phong ấn Tiên Luân Nhãn trước.
Sự thật chứng minh, thần thông của Thiên Nữ Ma Quân khiến Diệp Thành trở tay không kịp, không ngờ Tiên Luân Nhãn lại bị phong ấn.
Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là con át chủ bài lớn nhất của hắn, hắn đã dùng nó để thoát khỏi rất nhiều lần hiểm nguy, lần này còn nguy hiểm hơn bất cứ lần nào trước đây, bây giờ Tiên Luân Nhãn bị phong ấn, hắn không khó để nghĩ ra kết cục của mình.
Giết!
Giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng của Địa Ma Quân đột nhiên vang lên, giống như sấm rền, rung chuyển khiến hư thiên sụp đổ.
Lập tức, Thiên Ma binh như đại dương đen kịt từ bốn phía xông đến, giống như thủy triều cuồn cuộn thuở thiên địa sơ khai, muốn nhấn chìm Diệp Thành.
Vẻ mặt Diệp Thành lãnh đạm, hắn dời mắt khỏi Thiên Nữ Ma Quân, ngưng tụ ra cánh tay bị chặt đứt, sức mạnh huyết mạch, đạo tắc và Thánh thể bản nguyên đồng thời đan xen, áp chế sát khí trong cơ thể, khí huyết hoàng kim dồi dào như biển trào ra.
Chiến!
Diệp Thành gằn lên, bước trên ác sát huyết hải, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, tay cầm Huyết Linh Thần Đao rồi lao ra.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngay lập tức, những Thiên Ma binh đi đầu bị tiêu diệt, vùng hư thiên đó thoáng chốc trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Giết!
Trong mắt binh tướng Thiên Ma đầy vẻ khát máu, hung tàn và dữ tợn, chúng không sợ sức mạnh của Diệp Thành, người trước ngã xuống người sau lại tiến lên, chiến xa cổ nghiền áp hư thiên, ma khí đen kịt cuộn trào, sấm sét rền vang, nhấn chìm Diệp Thành.
Gầm!
Kim long trong cơ thể Diệp Thành bay ra, đó là ý chí của chiến long.
Ý chí chiến đấu của hắn ngút trời, hắn không hy vọng xa vời có thể sống sót trở về, chỉ mong trước khi chết giết được nhiều Thiên Ma nhất có thể, đây có lẽ là nỗ lực cuối cùng mà hắn có thể làm cho vùng đất này với tư cách là Thánh chủ Thiên Đình.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi nhuộm đỏ cả hư thiên, binh tướng Thiên Ma xông lên rồi lại ngã xuống.
Trong biển người đông đúc, ngôi sao màu vàng hoàng kim của Diệp Thành như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm đen, hắn như chiến thần hoàng kim, khí thế áp đảo bát hoang, không ai có thể ngăn cản.
Chẳng trách hắn có thể giết được Thiên Ma Quân!
Địa Ma Quân đứng ở một nơi trên hư thiên hơi nheo mắt, sức chiến đấu cường đại của Diệp Thành khiến ông ta hơi kinh hãi.
Hắn thật sự chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể thôi sao?
Không chỉ ông ta mà những ma quân khác cũng vậy, đến Thiên Nữ Ma Quân cũng nhíu mày.
Đó là gần mười triệu binh tướng Thiên Ma, ở Thiên Ma Vực, tu vi của mỗi người trong số bọn họ đều cao hơn cảnh giới Thiên, mà trong đó cũng có không ít Chuẩn Đế, Đại Thánh và cảnh giới Hoàng, thế mà lại bị một người lần lượt đánh bại hết người này đến người khác.
Thời gian dần trôi, không ai biết đã qua bao lâu.
Tiếng hô giết trở thành âm thanh kinh hoàng nhất trong thế giới tăm tối này.
Không biết từ khi nào cuộc tấn công của Thiên Ma với Diệp Thành mới dừng lại.
Tám vị ma quân đứng ở tám hướng, gần mười triệu Thiên Ma binh đứng chật kín hư thiên, bao vây Diệp Thành ở một khoảng hư thiên.
Phụt!
Trên hư thiên, Diệp Thành cương quyết rút chiến mâu đang cắm trước ngực ra, thân thể loạng chạng lảo đảo.
Hắn bị thương rất nặng, máu chảy đầm đìa, đã không còn hình người nữa, huyết khí dồi dào lúc này đã cực kỳ yếu, ánh sáng vàng chói mắt cũng tối đến mức gần như dập tắt, chiến đấu đến sức cùng lực kiệt.
Nhìn cảnh tượng ở đây, phía Đông Hoàng Thái Tâm trong Thiên Huyền Môn đều tái mặt.
Diệp Thành thất bại, không chỉ thất bại mà Lục Đạo Tiên Luân Nhãn còn bị phong ấn, đến cơ hội rút lui toàn thây còn không có, tám vị ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế, gần mười triệu binh tướng Thiên Ma bao vây, không có Tiên Luân Nhãn, hắn không có khả năng trốn thoát.
“Đừng coi thường tộc Thái Hư Cổ Long của ta”, khi mọi người đang tuyệt vọng thì một tiếng quát vang vọng cả đất trời, như thể từ chân trời xa xăm truyền đến, rung chuyển cả trời đất, mang theo uy nghiêm chí tôn vô thượng.
“Thái Hư Cổ Long”, Đông Hoàng Thái Tâm và những người khác đột ngột quay đầu, nhìn hư thiên bên rìa Trung Thông Đại Địa.
Thái Hư Cổ Long đang đứng ở đó, hai tay chắp lại giống như bức tượng đài không bao giờ sụp đổ.
Dưới sự chú ý của mọi người, mái tóc dài đen như thác nước của hắn ta biến thành màu trắng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như đang kích hoạt loại thần thông nghịch thiên nào đó, sức mạnh long hồn huyết tế thúc đẩy máu chạy khắp cơ thể, long văn cổ quấn quanh người, đan xen thành long trận thượng cổ huyền diệu.
Nghịch Thế Thiên, Đế Triệu Luân Hồi!