Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng giống với ông ta, chín vị Hoàng Đế của Đại Sở cũng thu lại ánh mắt.

Mười người lần lượt bấm ấn quyết như nhau.

Sau khi bọn họ ổn định ấn quyết, một trận pháp rộng hàng triệu trượng xuất hiện, được lạc ấn trên hư thiên, có mười bóng hình đan xen, từng luồng tiên quang bay lượn chiếu rọi khắp tinh không.

Đại trận vận chuyển, tinh không lại lần nữa nứt lìa, lại có tám tiên trụ chọc trời xuất hiện sừng sững giữa hư thiên.

Tám tiên trụ sừng sững, mỗi một tiên trụ có mười bóng hình bước ra, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, mỗi một luồng khí tức đều không hề yếu hơn Chư Thiên Kiếm Thần, tất cả đều mang huyết mạch lão tổ.

Lại là đại trận, mười người một nhóm lần lượt bấm quyết mở ra trận pháp giống như phía Chư Thiên Kiếm Thần.

Chư Thiên Luân Hồi, mở!

Ở hướng của Thiên Huyền Môn vang lên tiếng hô rất khẽ, mở ra đại trận Chư Thiên Luân Hồi choán lấp cả Đại Sở, cùng dung hoà với trận pháp của Kiếm Thần và các vị Hoàng Đế của Đại Sở, lạc ấn giữa thiên địa.

Cho tới lúc này thiên địa mới thôi rung chuyển.

Dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Chư Thiên Kiếm Thần, Hoàng Đế của Đại Sở cùng người bước ra từ tiên trụ thu lại ấn quyết, tất cả chín mươi người cùng đồng loạt chắp tay cúi người.

Cho dù bọn họ là tiền bối thì cũng vẫn hành lễ vì những anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở.

Tu sĩ của Đại Sở rơi nước mắt, trận huyết chiến của hai trăm năm trước khiến chín mươi triệu tu sĩ của Đại Sở hoàn toàn mất mạng, bọn họ bảo vệ vùng đất này và bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh.

Màn đêm buông xuống, nơi này chìm vào yên tĩnh.

Người của Chư Thiên Kiếm Thần lần lượt bay xuống khỏi hư thiên, liên tục khắc hoạ lạc ấn ở thiên địa này.

Bọn họ mất một trăm năm để tìm thấy Đại Sở nhưng tìm thấy và đưa người của Đại Sở quay về là hai khái niệm khác nhau, con đường để Đại Sở quay về Chư Thiên Vạn Vực vẫn còn xa xôi, cũng cần một khoảng thời gian rất dài nữa.

Thời gian cấp bách, bọn họ không thể chậm trễ vì căn nguyên của Đại Sở đã bị huỷ hoại và đang nhanh chóng tiêu tán.

Đông Hoàng Thái Tâm đến rồi, nước mắt dàn dụa, bà mỉm cười với Chư Thiên Kiếm Thần nhưng lại không nói gì, thời gian quá dài, mọi suy nghĩ và tình cảm của bọn họ đã không chỉ còn trong lời nói.

Liễu Như Yên cũng đến, cô nhìn chín vị Hoàng Đế của Đại Sở với ánh mắt đầy hi vọng: “Tiền bối, Diệp Thành đâu ạ?”

Chín vị Hoàng Đế đang khắc hoạ trận văn lần lượt quay đầu sang, nhìn ra tu vi của Liễu Như Yên, mặc dù ở cảnh giới Thiên nhưng cô lại là người mạnh nhất ở Đại Sở ngoài Thiên Huyền Môn và chính là Hoàng Đế của Đại Sở, giống với bọn họ năm xưa.

Không ai nói gì, Liễu Như Yên căng thẳng nhìn chín người.

Người của Thiên Đình Đại Sở cũng đến, người đông như nêm, tất cả đều nhìn Cửu Hoàng của Đại Sở với ánh mắt mang theo hi vọng.

Nguyệt Hoàng khẽ mỉm cười: “Hắn ở Chư Thiên Vạn Vực, vẫn đang tìm kiếm người chuyển kiếp, rồi sẽ có ngày mọi người được hội ngộ”.

Chỉ một câu nói thôi nhưng lại khiến Liễu Như Yên dàn dụa nước mắt, cô đợi từ kiếp trước tới kiếp này, đợi cả hai trăm năm cuối cùng cũng có thông tin về hắn, hiện giờ biết hắn vẫn bình an, cô còn có thể cầu mong gì hơn nữa.

Tu sĩ của Thiên Đình cũng xúc động, nước mắt lăn dài, Diệp Thành cuối cùng cũng không phụ sự chờ đợi mòn mỏi của Đại Sở trong hai trăm năm trời.

........

Diệp Thành lê thánh thể đẫm máu lảo đảo bước vào tinh không, để lại một chuỗi dấu chân máu.

Hắn đã bị thương, vì cứu người chuyển kiếp mà bị Thánh Vương đáng sợ đánh tới mức bị thương, suýt chút nữa thì mất mạng.

Diệp Thành đã không còn nhớ trong hai trăm năm nay hắn bị thương bao nhiêu lần, vì gặp quá nhiều sự tồn tại đáng sợ và vô số vết thương để lại trên cơ thể, Diệp Thành mệt mỏi, nhiều lần ngã giữa tinh không.

Không biết đến bao giờ hắn mới bước vào một vì sao tử tịch, trốn vào một vùng núi hẻo lánh.

Cho tới lúc này hắn mới đưa người chuyển kiếp trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra ngoài, đó là một người thanh niên áo tím, mặt mày xấu xí, đầu tóc rối bời, đôi mắt nhìn thế nào cũng thấy gian manh.

Đây là người mà Diệp Thành hết sức thân thuộc, ở Đại Sở còn có một danh hiệu rất kêu chính là: Thánh trộm.

Không sai, tên thanh niên áo tím này chính là Đạo Chích, đệ tử thế hệ Huyền Tự, một trong chín đại đệ tử chân truyền của Thiên Đình.

Lần này Diệp Thành vì để cứu hắn nên mới bị trọng thương, bị một Thánh Vương truy sát hơn tám triệu dặm, cũng may Diệp Thành trốn thoát thành công.

“Mẹ kiếp, đụng vào ai không đụng lại đụng vào Thánh Vương”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, có lẽ vì quá kích động nên miệng hắn vẫn còn chảy máu, nếu không phải vì trọng thương thì hắn nhất định đã lao đến đánh cho Đạo Chích một trận rồi.

“Ta không đụng vào ông ta mà”, Đạo Chích vội kêu oan, “đó là vì lão già đó ưng bảo bối của ta nên mới đuổi theo ta”.

“Đụng vào ai không đụng, ngươi không biết tính toán sao?”, Diệp Thành tối sầm mặt, “ta thật cảm thấy kì lạ, ngươi làm gì không làm, sao cứ phải đi đào mộ tổ nhà người ta lên, kiếp trước thì trộm đồ, kiếp này đi trộm mộ”.

“Ta...ta vào trong đi dạo một vòng chứ đã lấy cái gì đâu”, Đạo Chính cười trừ.

“Ta...phụt!”, Diệp Thành tức tối nói không thành lời, cứ thế phun ra máu, cũng không biết vì bị thương hay vì quá tức giận, đệ tử Huyền Tự của Thiên Đình không một ai khiến hắn yên tâm cả.

“Đừng kích động, sau này ta nhất định sẽ làm người tốt”.

“Đúng là muốn cho ngươi một đạp cho chết luôn đi”.

“Đừng doạ ta mà”, Đạo Chích toét miệng cười, hắn mặt dày tiến lên trước lấy ra đan dược trong túi đựng đồ của Diệp Thành sau đó lần lượt bóp nát đẩy vào cơ thể Diệp Thành.

“Đây không phải là Đại Sở, ngoan ngoãn một chút cho ta”, Diệp Thành mắng chửi, điên cuồng hấp thu sức mạnh từ đan dược.

“Đương nhiên rồi”, Đạo Chích hất đầu sau đó không quên vuốt tóc đầy ý tứ, trong lòng thầm nhủ rồi sẽ có ngày tới cổ mộ của vài cổ tinh đi lượn một vòng, hắn đã chọn sẵn địa điểm rồi, cổ mộ không hề nhỏ, bảo bối chắc chắn không thiếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK