“Tìm hai người chúng ta sinh con, con nói không rảnh”, Cơ Tuyết Băng cũng rút kiếm, một trảm trí mạng.
Song, sát chiêu của hai người lại chém vào hư vô. Tà Ma kia còn xa xôi hơn cả hư ảo, hai nhát kiếm chí mạng lại chẳng thể chạm đến góc áo của nàng ta, quả thật là rất xấu hổ.
Chuyện kế tiếp càng xấu hổ hơn, họ tấn công nhưng không hề có hiệu quả, còn bị tiếng đàn của Tà Ma đẩy lùi.
Hai người vừa định hợp tác đánh tiếp, nhưng tiếng đàn tràn ngập ma mị kia lại vang lên. Âm thanh hư vô mờ mịt, còn làm lơ tất cả phòng ngự của họ, trực tiếp đánh thẳng vào nguyên thần.
Thoáng chốc, kiếm trong tay họ đều rớt xuống, cả hai ôm lấy đầu, đau đớn rên rỉ. Thần Hải kêu ong ong, nguyên thần rung chuyển, đứng cũng không vững, lảo đà lảo đảo.
Trạng thái của họ trở nên khá là xấu hổ, một người gương mặt đỏ bừng, người kia hai má ửng hồng. Người thì như ăn thuốc kích dục, người như ăn phải hợp hoan tán, đều đang xé rách quần áo của mình.
“Bà... mẹ nó!”, Diệp Thành gầm lên, con ngươi đỏ như máu, ý chí kiên định như hắn cũng bị tiếng đàn mê hoặc, đầu óc hỗn loạn. Diệp Thành chỉ cảm thấy cả người nóng rực, dục vọng sôi trào, con thú ham muốn nhất của đàn ông đang dần bị đánh thức.
Cơ Tuyết Băng cũng chẳng tốt hơn là bao, đầu óc mê muội, mơ mơ màng màng, đã không nhận rõ đâu là thật đâu là ảo. Con ngươi như nước dập dờn sóng nước, quần áo chảy xuống lộ ra làn da trắng nõn non mịn, mỗi một tấc đều tỏa sáng mê người. Một cơ thể hoàn mỹ chậm rãi xuất hiện.
Khoảnh khắc tâm trí bị cắn nuốt hết, ký ức của cô cuối cùng cũng hòa vào nguyên thần, đánh thức một đoạn ký ức vốn bị phong ấn khiên Cơ Tuyết Băng đau đớn rên rỉ.
Trong cơn mê loạn, cô nhớ lại kiếp trước, nhớ lại những chuyện cũ và tên của mình. Cô tên Cơ Tuyết Băng, chưởng giáp Chính Dương Tông, Huyền Linh Thể nghịch thiên, một thần thoại bất bại.
Còn chưa chờ cô nhớ lại hết, tâm trí đã bị tiếng đàn bao phủ, lại lần nữa không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Tà Ma cảm nhận được sự biến hóa của cô, híp đôi mắt xinh đẹp lại, trong con ngươi toát ra chút kinh ngạc.
Nhưng thoáng chốc, nàng ta lại cong môi cười, ngón tay nhỏ dài khẽ gảy đàn.
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng khẽ rên, bí pháp bảo vệ tâm trí cũng không ngăn được tiếng đàn quỷ dị kia. Ý thức hoàn toàn bị đánh tan, quên mất mình là ai và đang làm gì.
Cùng phái đẩy nhau, khác phải hút nhau, Diệp Thành cuối cùng cũng xông tới y như một con sói đói điên cuồng xé rách quần áo của Cơ Tuyết Băng. Mùi hương của cô khiến hắn hoàn toàn nổi điên.
Thương Lan Giới mờ mịt tràn ngập sương mù chậm rãi che khuất cơ thể hai người.
Chỉ có tiếng đàn văng vẳng từ xa xưa, mê hoặc tâm hồn khiến người ta không thể chống cự.
Theo tiếng rên rỉ của cô gái, hoa anh đào nở rộ, cảnh tượng cũng trở nên nóng bỏng tràn ngập cảnh xuân. Bọn họ quấn quýt lấy nhau, thả bay mình trong cơn mê loạn, trút hết những khao khát nguyên thủy nhất.
Hai người đều bị Thiên Khiển và có một mối tình khó nói, dưới tiếng đàn xa xưa lại đánh tan Thiên Khiển, nối tiếp mối tình kiếp trước. Dù năm tháng có dài lâu nữa, cũng khó mà cắt đứt.
Có lẽ họ sẽ không thể nào tưởng tượng nổi mình lại dùng cách này kết hợp với nhau. May mắn là, không cần phải đối diện với nhau. Nơi này không có Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, mà chỉ có một người con trai và một người con gái.
Tà Ma đương nhiên sẽ không biết chuyện cũ trước kia của cả hai, nàng ta vẫn cười ngả ngớn, hoặc có thể nói là từ đầu đến cuối đều vẫn vậy. Cảnh tượng nóng bỏng, say mê lòng người khiến nàng ta càng xem càng thích thú bật cười.
Đúng là y như theo lời nàng ta nói ban nãy, cả đời này Tà Ma chưa từng làm chuyện gì chính nghĩa. Một Đại Thần ở thế hệ Hồng Hoang vậy mà lại cứ thế nhìn hai hậu bối quấn lấy nhau, còn chẳng thấy đỏ mặt.
Nếu Hồng Liên Nữ Đế còn sống thì không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào. Tà Ma nối tiếng cùng thời với mình, cũng tài hoa hơn người, song, lại là đạo diễn của một màn kịch cực nóng bỏng.
Càng khó tin hơn là, nàng ta còn mở to mắt nhìn. Ngươi là Đại Thần Hồng Hoang, còn là con gái, vậy mà không biết rụt rè chút? Không biết cái gì gọi là xấu hổ hả?