Chu Sát!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, khí huyết trong cơ thể hắn sục sôi, vùng đan hải với dung lượng lớn cùng với sức mạnh tinh thần dồi dào và tinh nguyên đại địa không dứt khiến hắn có thể khiến uy lực của trận đồ phục hồi về trạng thái mạnh mẽ nhất.
Lần này không có Thị Khung cấm cố hư không, bọn họ hợp lực ngự động Chu Sát Đại Trận chẳng cần kiêng dè gì.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đó là cảnh tượng hết sức kinh người. Trong hư không, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm trở xuống đều bị nhấn chìm trong Chu Sát Trận, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, màu máu nhuốm đỏ không gian.
Đó là từng mạng sống nhưng lại phải bỏ mạng. Ánh mắt Diệp Thành lạnh hẳn lại, hắn không hề cảm thấy thương hại.
Thế giới tu sĩ có lẽ tàn khốc như vậy, trước đây, hắn nhận định mình và Thị Huyết Điện không phải kẻ đi chung một con đường, đã có ân oán thì hắn càng không nên nương tình vì hắn biết tương lai không xa Thị Huyết Điện nhất định sẽ đại chiến với Hằng Nhạc Tông.
“Tần Vũ, Hôm nay ta phục”, bên cạnh, Lăng Hạo thấy Diệp Thành đại sát tứ phương, mặc dù hắn không muốn nhưng cũng phải cúi đầu bỏ đi sự cao ngạo vì tên thanh niên đeo mặt nạ bên cạnh hắn quả thực mạnh hơn hắn.
“Ngươi nói cái gì vậy, ta nghe không rõ”, rõ ràng nghe thấy nhưng Diệp Thành lại giả vờ như không.
“Ngươi cút đi cho ta”, Lăng Hạo ở bên mắng chửi, sau đó tế gọi ra Chu Sát Kiếm màu bạc không muốn đứng gần tên này vì quá mất mặt.
Ấy!
Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, hắn vừa ngự động Chu Sát Trận vừa không quên sát phạt, thấy túi đựng đồ là nhét ngay vào người.
Thấy Diệp Thành như vậy, người của Thiên Tông thế gia đều bất giác nheo mắt, thầm nghĩ Hậu Thế Thiên Kiều với sức mạnh chiến đấu như vậy mà trông chẳng khác gì tên đạo tặc.
“Quen là tốt, quen là tốt”, Diệp Thành không dừng lại, hắn mặt dày đi cướp túi đựng đồ.
Trận đại chiến hết sức khốc liệt và hiện giờ Thiên Tông thế gia đang chiếm ưu thế.
Phụt!
Sau khi một bóng hình đẫm máu ngã xuống thì trận chiến mới kết thúc.
Bóng hình đẫm máu đó chính là Thị Khung của Thị Huyết Điện, cơ thể ông ta méo xệch hẳn đi, một cánh tay gãy lìa, phần đầu cũng chỉ còn một nửa, phần trước ngực chảy máu ròng ròng, xương cốt gần như đứt gãy.
“Lão tổ thắng rồi”, cả Thiên Tông thế gia vang lên tiếng hô đồng loạt.
Sau tiếng hô của Diệp Thành, khí huyết trong cơ thể hắn sục sôi, vùng đan hải với dung lượng lớn cùng với sức mạnh tinh thần dồi dào và tinh nguyên đại địa không dứt khiến hắn có thể khiến uy lực của trận đồ phục hồi về trạng thái mạnh mẽ nhất.
Lần này không có Thị Khung cấm cố hư không, bọn họ hợp lực ngự động Chu Sát Đại Trận chẳng cần kiêng dè gì.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đó là cảnh tượng hết sức kinh người. Trong hư không, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm trở xuống đều bị nhấn chìm trong Chu Sát Trận, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, màu máu nhuốm đỏ không gian.
Đó là từng mạng sống nhưng lại phải bỏ mạng. Ánh mắt Diệp Thành lạnh hẳn lại, hắn không hề cảm thấy thương hại.
Thế giới tu sĩ có lẽ tàn khốc như vậy, trước đây, hắn nhận định mình và Thị Huyết Điện không phải kẻ đi chung một con đường, đã có ân oán thì hắn càng không nên nương tình vì hắn biết tương lai không xa Thị Huyết Điện nhất định sẽ đại chiến với Hằng Nhạc Tông.
“Tần Vũ, Hôm nay ta phục”, bên cạnh, Lăng Hạo thấy Diệp Thành đại sát tứ phương, mặc dù hắn không muốn nhưng cũng phải cúi đầu bỏ đi sự cao ngạo vì tên thanh niên đeo mặt nạ bên cạnh hắn quả thực mạnh hơn hắn.
“Ngươi nói cái gì vậy, ta nghe không rõ”, rõ ràng nghe thấy nhưng Diệp Thành lại giả vờ như không.
“Ngươi cút đi cho ta”, Lăng Hạo ở bên mắng chửi, sau đó tế gọi ra Chu Sát Kiếm màu bạc không muốn đứng gần tên này vì quá mất mặt.
Ấy!
Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, hắn vừa ngự động Chu Sát Trận vừa không quên sát phạt, thấy túi đựng đồ là nhét ngay vào người.
Thấy Diệp Thành như vậy, người của Thiên Tông thế gia đều bất giác nheo mắt, thầm nghĩ Hậu Thế Thiên Kiều với sức mạnh chiến đấu như vậy mà trông chẳng khác gì tên đạo tặc.
“Quen là tốt, quen là tốt”, Diệp Thành không dừng lại, hắn mặt dày đi cướp túi đựng đồ.
Trận đại chiến hết sức khốc liệt và hiện giờ Thiên Tông thế gia đang chiếm ưu thế.
Phụt!
Sau khi một bóng hình đẫm máu ngã xuống thì trận chiến mới kết thúc.
Bóng hình đẫm máu đó chính là Thị Khung của Thị Huyết Điện, cơ thể ông ta méo xệch hẳn đi, một cánh tay gãy lìa, phần đầu cũng chỉ còn một nửa, phần trước ngực chảy máu ròng ròng, xương cốt gần như đứt gãy.
“Lão tổ thắng rồi”, cả Thiên Tông thế gia vang lên tiếng hô đồng loạt.