Phía đông bắc!
Lại về phía tây!
Trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Hồng Trần Tuyết vẫn nhìn thái cổ tinh thiên và liên tục chỉ phương hướng cho phía Diệp Thành.
Lại nhìn lên thái cổ tinh thiên, vì sao đại diện cho kẻ mặc hắc bào kia vẫn sáng lấp lánh, còn những vì sao đại diện cho phía Diệp Thành mặc dù cũng có màu vàng nhưng ánh sáng lai nhạt hơn.
Kẻ mặc hắc bào rất giảo hoạt như thể nhìn thấu huyền cơ của Nam Sở, hắn đã biết trước có người dùng bí thuật thông thiên để nhìn thấy mình cho nên mới di chuyển khắp mọi hướng khiến Diệp Thành và các phân điện của Thiên Đình phải truy đuổi đến mệt người.
Ngày ngày trôi qua.
Cuộc truy đuổi này cứ thế kéo dài hai ngày trời, cả hai bên vẫn chưa đối mặt với nhau.
Màn đêm buông xuống, kẻ mặc hắc bào dừng chân trên rặng núi rậm rạp.
Hắn ta đứng giữa hư thiên, hắc bào không có gió cũng tự tung bay, cơ thể lúc ẩn lúc hiện, xung quanh còn có từng luồng ma sát bao quanh, trông hắn không khác gì một vị Vương đang đứng từ trên cao nhìn xuống thiên địa này, trong đôi mắt hỗn độn kia chốc chốc còn có dị tượng thây núi biển máu xuất hiện.
“Vị tiền bối này không phải là người Nam Sở nhỉ?”, giọng nói chậm rãi vang lên, Diệp Thành từ từ đi tới từ trong bóng tối.
“Hoang Cổ Thánh Thể”, nhìn Diệp Thành, kẻ mặc hắc bào cười u ám: “Chỉ đáng tiếc ngươi chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể”.
“Đây là lần đầu tiên ta gặp một người chạy nhanh như ngươi”, giọng nói chậm rãi lại vang lên, Thái Hư Cổ Long cũng đi tới.
“Thái Hư Cổ Long Tộc”, kẻ mặc hắc bào lại cười quỷ dị, “xem ra hôm nay được định sẵn là ngày bội thu rồi”.
“Vậy phải xem tiền bối có bản lĩnh này không đã”, giọng nói đầy bá khí chấn động khắp thương không, Đao Hoàng xuất hiện, phía sau ông ta chính là Độc Cô Ngạo.
Sau đó, Thiên Tông Lão Tổ, Gia Cát Vũ và phía Chung Giang cũng sát phạt tới, sau đó là Phục Linh, Cơ Tuyết Băng và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, đến cả Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cũng lần lượt sát phạt về phía này.
Có điều vẫn chưa hết.
Hư thiên từ các phương liên tục có bóng người bay tới, chính là điện chủ của chín phân điện, môn chủ của tám mươi mốt thành ở Thiên Đình cùng các lão tổ của nhiều thế gia, ai ai cũng có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, lại thêm phía Diệp Thành, tất thảy phải hơn nghìn người.
Hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, trận thế khổng lồ choán ngợp cả không gian khiến kẻ mặc hắc bào bị bao vây cả trước và sau, cả hai bên trái phải.
“Huyền Linh Chi Thể, Đạo Linh Chi Thể”, kẻ mặc hắc bào liếc nhìn tứ phía, ánh mắt hắn dừng lại trên người Cơ Tuyết Băng và Thượng Quan Hàn Nguyệt, hắn cười dị thường: “Không ngờ chỉ một vùng đất nhỏ bé này mà lại ẩn chứa bao nhiêu huyết mạch đặc biệt như vậy, thật khiến người ta phải bất ngờ”.
“Lão phu thấy ngươi giả bộ cũng được đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân bấm đốt tay, bộ dạng thần bí.
“Có lẽ ông không biết sức mạnh ở Nam Sở rồi”, Cổ Tam Thông cầm thiết kiếm vừa nói vừa không quên hả hơi lên thanh kiếm, dùng vạt áo lau đi.
“Cho nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta, nếu không thì ngươi sẽ chết ngay lập tức”.
“Cả dám sâu kiến, không biết điều”, kẻ mặc hắc bào bật cười sải bước đi.
Vù!
Sau khi bước chân hắn đặt xuống, cả hư thiên rung chuyển.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoang mang, kẻ mặc hắc bào bỗng chốc biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi hắn ta biến mất, một ngọn núi khổng lồ xuất hiện ở vị trí mà hắn đứng ban nãy, vốn dĩ tất cả mọi người đang bao vây hắn ta mà lúc này lại đang bao vây một ngọn núi.
“Dịch thiên hoán địa không phải chỉ một mình ngươi biết”, Thái Hư Cổ Long hắn giọng, bàn chân bước vào hư thiên.
Vù!
Hư thiên lại rung lên, ngọn núi khổng lồ trong chốc lát không thấy đâu nữa còn kẻ mặc hắc bào lúc trước biến mất thì lại quay về vị trí cũ.
Ôi…ôi trời!
Thấy cảnh này, phía Cổ Tam Thông giật mình thầm nhủ kẻ mặc hắc bào và thần thông của Thái Hư Cổ Long quá mạnh.
Cái gọi là dịch thiên hoán địa có nghĩa là thay đổi vị trí không gian, nói thẳng ra chính là hoán đổi vị trí.
Trước đó kẻ mặc hắc bào thi triển dịch thiên hoán địa chính là thay đổi vị trí của ngọn núi cách đó hơn tám nghìn trượng cho nên hắn ta biến mất thì ngọn núi kia sẽ thay thế vào vị trí mà hắn đứng trước đó.
Còn Thái Hư Cổ Long lại cao minh hơn kẻ mặc hắc bào, hắn ta dịch chuyển không gian về lại nguyên trạng còn kẻ mặc hắc bào vừa thay đổi vị trí với ngọn núi khổng lồ kia thì lập tức bị lôi quay lại.
“Chỉ là một phần tàn hồn, đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, đột nhiên bị lôi lại, kẻ mặc hắc bào không hề tỏ ra tức giận mà ngược lại còn nhìn Thái Hư Cổ Long với ánh mắt đầy hứng thú.
“Núi cao còn có núi cao hơn, là tầm nhìn của ngươi hạn hẹp rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Ngươi đã nhìn ra ta là Thái Hư Cổ Long thì bớt dùng pháp tắc không gian trước mặt ta đi”.
“Vậy bản tôn phải xem xem ngươi có được mấy phần chân truyền của chí tôn”, kẻ mặc hắc bào cười dị thường rồi biến mất trong chốc lát.
Dứt lời, kẻ mặc hắc bào xuất hiện trước mặt Thái Hư Cổ Long như bóng ma, nhất chỉ chỉ về phía trán của Thái Hư Cổ Long.
“Đánh giá thấp Thái Hư Cổ Long thì ngươi sẽ chết rất thảm”, Thái Hư Cổ Long cười u ám, tốc độ còn nhanh hơn cả kẻ mặc hắc bào, hắn nhẹ nhàng né qua nhất chỉ kia sau đó túm thật chặt cổ áo kẻ mặc hắc bào lôi hắn xuống dưới sau đó hắn lên gối thụi thật mạnh vào phần bụng của tên này.
Hự…!
Kẻ mặc hắc bào đau đớn, phần bụng đột nhiên bị thụi mạnh như vậy khiến ruột gan suýt chút nữa thì ói ra ngoài.
Được, bá khí lắm!
Sau một đòn tấn công, Thái Hư Cổ Long hoàn toàn chiến thắng khiến phía Gia Cát Vũ không nhịn được mà thét lên.
Rầm!
Khi tất cả mọi người tỏ vẻ kinh ngạc thì kẻ mặc hắc bào lui đi.
Thái Hư Cổ Long di chuyển nhanh như chớp, trong chốc lát sát phạt tới, ra tay với những đòn thần thông cái thế.
Kẻ mặc hắc bào mặt mày tôi độc hơn, vẻ mặt giảo hoạt, lần đầu tiên hắn còn chưa kịp làm gì đã bị người ta lôi lại, lần thứ hai còn chưa kịp làm gì thì xương cốt đã có mấy chục đoạn bị đứt gãy.
Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Đế mà vì áp lực, sức mạnh, tốc độ, đạo tắc và thần thông của Đại Sở đều bị áp chế xuống, cùng cấp bậc mà rõ ràng là hắn ta không bằng Thái Hư Cổ Long.
Rầm! Rầm!
Trận đại chiến nổ ra, cả hai bên chiến kinh thiên động địa, người nào người nấy tung bí thuật cái thế, dịch thiên hoán địa, âm dương điên đảo, càn khôn chuyển rời khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy Thái Hư Cổ Long ra tay, thật mạnh”, Cổ Tam Thông tặc lưỡi.
“Long gia uy võ, Long gia bá khí”, Gia Cát Vũ và Vô Nhai Đạo Nhân rít lên chấn động cả đất trời để trợ uy thêm cho Thái Hư Cổ Long.