Những bên tham gia Thiền Uyên Hội Minh không chỉ có ba gia tộc, còn có rất nhiều tản tu, đương nhiên, trong đó không thiếu kẻ mạnh.
“Ta thấy khả năng cao thuộc về Âm Dương thế gia”, có người vuốt râu nói.
“Nghe nói bọn họ mời toàn đệ tử trên bảng Phong Vân, vả lại thứ hạng còn cao nữa”.
“Nhà họ Viên cũng chẳng vừa, nghe nói đều mới những đệ tử xếp hạng cao”.
“Vậy lần này Hạo Thiên thế gia lép vế rồi”, có người liếc nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ánh mắt nhìn Tử Viêm: “Người mạnh nhất là hắn, xếp thứ bảy mươi chín”.
“Có điều tên đeo mặt nạ kia là ai?”, rất nhiều người chú ý tới Diệp Thành nhưng không ai nhận ra lai lịch của hắn.
“Tám phần là một tản tu”.
Phía này, nghe lời bàn tán xôn xao của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn vùi đầu lau kiếm, ngay từ đầu hắn đã chẳng coi trọng trận đấu này rồi, cho dù hai nhà còn lại có mời đệ tử nằm trong danh sách mười người mạnh nhất thì hắn cũng không sợ, đây là sự tự tin tuyệt đối của hắn.
“Xem ra chúng ta đến sớm rồi”, Vi Văn Trác liếc nhìn xung quanh, ngoài những tu sĩ chạy tới đây thăm quan ra thì không thấy người của hai gia tộc còn lại.
“Hai gia tộc còn lại đều lề mề, chúng ta quen rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ giọng nói.
“Nhà họ Viên tới rồi”, ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh vang lên khắp hội trường còn phía Thiền Uyên Chân Nhân cũng lần lượt đứng dậy.
“Viên đạo hữu, mời ngồi”.
“Ồ vâng”, người dẫn đầu nha họ Viên là một lão già, ông ta vừa hàn huyên vừa không quên ném ánh mắt giễu cợt sang Hạo Thiên Huyền Chấn, ông ta chính là gia chủ nhà họ viên, Viên Sinh Thái.
“Ôi trời, Bách Lí Đoan Mộc”, phía này mắt Trần Vinh Vân sáng lên, cứ thế nhìn vào người thanh niên trong lớp thanh niên nhà họ Viên.
“Mẹ kiếp, xếp thứ bảy mươi mốt, đánh thế nào không biết”, Ly Chương mắng một câu.
“Những người khác cũng là đệ tử trên bảng Phong Vân”, Vi Văn Trác gãi đầu tức tối.
“Sư phụ, đây…”, Từ Nặc Nghiên cau mày nhìn Hoa Tư.
“Ta thấy khả năng cao thuộc về Âm Dương thế gia”, có người vuốt râu nói.
“Nghe nói bọn họ mời toàn đệ tử trên bảng Phong Vân, vả lại thứ hạng còn cao nữa”.
“Nhà họ Viên cũng chẳng vừa, nghe nói đều mới những đệ tử xếp hạng cao”.
“Vậy lần này Hạo Thiên thế gia lép vế rồi”, có người liếc nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ánh mắt nhìn Tử Viêm: “Người mạnh nhất là hắn, xếp thứ bảy mươi chín”.
“Có điều tên đeo mặt nạ kia là ai?”, rất nhiều người chú ý tới Diệp Thành nhưng không ai nhận ra lai lịch của hắn.
“Tám phần là một tản tu”.
Phía này, nghe lời bàn tán xôn xao của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn vùi đầu lau kiếm, ngay từ đầu hắn đã chẳng coi trọng trận đấu này rồi, cho dù hai nhà còn lại có mời đệ tử nằm trong danh sách mười người mạnh nhất thì hắn cũng không sợ, đây là sự tự tin tuyệt đối của hắn.
“Xem ra chúng ta đến sớm rồi”, Vi Văn Trác liếc nhìn xung quanh, ngoài những tu sĩ chạy tới đây thăm quan ra thì không thấy người của hai gia tộc còn lại.
“Hai gia tộc còn lại đều lề mề, chúng ta quen rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ giọng nói.
“Nhà họ Viên tới rồi”, ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh vang lên khắp hội trường còn phía Thiền Uyên Chân Nhân cũng lần lượt đứng dậy.
“Viên đạo hữu, mời ngồi”.
“Ồ vâng”, người dẫn đầu nha họ Viên là một lão già, ông ta vừa hàn huyên vừa không quên ném ánh mắt giễu cợt sang Hạo Thiên Huyền Chấn, ông ta chính là gia chủ nhà họ viên, Viên Sinh Thái.
“Ôi trời, Bách Lí Đoan Mộc”, phía này mắt Trần Vinh Vân sáng lên, cứ thế nhìn vào người thanh niên trong lớp thanh niên nhà họ Viên.
“Mẹ kiếp, xếp thứ bảy mươi mốt, đánh thế nào không biết”, Ly Chương mắng một câu.
“Những người khác cũng là đệ tử trên bảng Phong Vân”, Vi Văn Trác gãi đầu tức tối.
“Sư phụ, đây…”, Từ Nặc Nghiên cau mày nhìn Hoa Tư.