Diệp Thành rút lui, đất trời chớp mắt trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Bên ngoài Linh Sơn, không gian hỗn loạn, cả trời cả đất đều hoang tàn, khiến nơi đất Phật cũng nhiễm cả máu tươi.
“Lão phu bấm tay tính toán, trạm tiếp theo của Thánh Thể có lẽ là Bắc Nhạc”. Bóng người như sóng biển, các lão thần vuốt râu, vẻ mặt đầy thâm ý.
“Huyền Hoang Tinh Hải, đại hội Dao Trì, di tích viễn cổ, truy nã Nam vực, Tây Mạc Linh Sơn, Huyền Hoang Ngũ Đại Thành, chỉ còn lại mỗi Bắc Nhạc là chưa làm loạn thôi”.
“Thánh Thể quả là đi đến đâu thì náo loạn đến đó, động tĩnh lần sau còn lớn hơn lần trước, hậu bối thế này ta cảm thấy mừng trong lòng”.
“Lần này, số thần tử bị hắn tàn sát đánh chết trước mặt mọi người, ít nhất cũng không dưới năm mươi, lại gây ra nghiệt lớn rồi”.
Tiếng bàn luận khắp nơi, xì xào ồn ào lan nhanh.
Buổi thuyết pháp Linh Sơn đang tốt đẹp, nhân vật chính Thích Già còn chưa kịp lên sân khấu thì đã có màn mở đầu trước rồi.
Hậu bối yêu nghiệt, người nào cũng hung hăng, một trận đánh chiến, huyên náo long trời lở đất, che mất cả phong quang của buổi thuyết pháp.
“Giết! Giết! Giết!”. Các thần tử bị đuổi giết lúc trước, ai nấy đều đỏ bừng mắt, vẻ mặt hung tàn, nghiến răng nghiến lợi đòi chém giết, thân thể run bần bật không ngừng.
Nhục nhã, nhục nhã vô cùng! Bọn họ nhiều yêu nghiệt như vậy mà lại bị một người truy giết, không còn chút kiêu ngạo nào.
“Ta nhất định phải báo thù cho hoàng huynh”. Gương mặt tuyệt thế của Phượng Tiên lại hiện lên sự hung ác, không còn là công chúa Phượng Hoàng Tộc quyền quý nữa mà càng giống ác ma hơn.
Mãi đến lúc này, cô ta vẫn chưa nhận thức được sai lầm của bản thân, tất thảy tai họa này đều là từ cô ta mà ra.
Nếu không phải cô ta ham muốn Phượng Hoàng Tiên Ngự thì cũng sẽ không kết oán với Thánh Thể, sau đó cũng sẽ không có tai ương máu tanh như vậy.
Cô ta cao cao tại thượng kiêu căng ngạo mạn, hại không ít thiên kiêu yêu nghiệt, ai cũng chôn thân trong tay Thánh Thể.
Trong đó có cả hoàng huynh của cô ta, thần tử Phượng Hoàng.
Có lẽ cô ta không biết, trước khi chết, thần tử Phượng Hoàng rất oán Thánh Thể, nhưng lại càng hận cô ta, chính là cô ta mới khiến hắn ta phải xuống Hoàng Tuyền.
Boong!
Bỗng nhiên, tiếng chuông lớn vang lên, âm thanh truyền từ Linh Sơn vang vọng khắp Cửu Tiêu, mang theo thiện lành và uy nghi của Phật.
Một hồi chuông vang lên dập tắt tiếng thở dài và cảm thán, nhưng mọi người ở đây thì đều hướng tầm mắt về phía Linh Sơn.
Quên mất, hôm nay là Thích Già giảng pháp, ông ta mới là nhân vật chính, màn dạo đầu đó đã hạ màn, tiết mục chính sắp bắt đầu.
Thích Già Tôn Giả đã ngồi xếp bằng trên đỉnh Linh Sơn, bảo tướng uy nghiêm, hào quang từ Phật sáng rực vây quanh, Phật quang chiếu rọi khắp chúng sinh muôn dặm.
Ông ta lên tiếng, giọng điệu hiền hòa, hùng hồn dồi dào.
Phật âm truyền khắp đất trời, mang theo Phật pháp tối thượng cũng chứa đầy ma lực tối thượng không ai kháng cự được.
Nhưng phàm là người nghe, tâm trạng cảm xúc đều dần dần bĩnh tĩnh lại, thu hồi sát tâm và hung tàn, theo bản năng ngồi xếp bằng, lắng nghe Phật pháp tựa như một tín đồ ngoan đạo.
Tây Mạc bởi vì Phật âm, mà càng lộ rõ vẻ uy nghiêm và yên bình, Phật ngôn của Thích Già khiến chúng sinh bất giác hành lễ.
“Phật gia quả là bác đại tinh thâm”. Bên này, Diệp Thành đã thoát ra khỏi truyền tống vực môn, xuất hiện ở một ngọn núi, lẳng lặng nhìn Linh Sơn phía xa, cũng có thể nghe thấy Phật âm, vẻ mặt kính cẩn cũng có chút kiêng kỵ.
“Chúng sinh niệm lực, vô biên vô tận, không biết là phúc hay họa”. Tiêu Thần khẽ nói, nhíu mày.
“Ong cả đầu hết rồi”. Quỳ Ngưu lắc đầu trâu, nhét đan dược vào miệng, chiến đấu với thần tử Tiên Tộc, hắn ta cũng bị thương không nhẹ, sức chiến đấu không đọ nổi.
“Lần này đa tạ đạo hữu cứu giúp”. Chậm rãi dời mắt, Tiêu Thần chắp tay với Diệp Thành chân thành nói: “Nếu không nhờ đạo hữu, tại hạ thực sự khó mà trả được nợ máu”.
“Đã nói là huynh đệ rồi, cần gì phải khách khí với ta”. Diệp Thành khẽ cười, bắn ra một luồng tiên quang.
Tiên quang rất nhanh, ngay cả Tiêu Thần cũng không phản ứng kịp, tia sáng xuyên qua giữa trán, đi thẳng vào thần hải hắn ta.
Khẽ thấp giọng kêu rên, Tiêu Thần ôm đầu.
Quỳ Ngưu kinh ngạc, không biết Diệp Thành làm gì với Tiêu Thần.
Diệp Thành chỉ khẽ cười, lấy toàn bộ túi đựng đồ ra, đều là chiến lợi phẩm trong trận đánh lần này.
Thiên kiêu yêu nghiệt, số lượng và chất lượng các bảo bối đều rất mê người.
“Ta thích Lang Nha Bổng kia”. Viêm Long trong đỉnh nhếch miệng cười, nhìn trúng một binh khí Thánh Nhân.
“Ngươi biết thưởng thức đấy”. Diệp Thành tiện tay nhét vào cho Viêm Long, báo bối lấy được chẳng phải để chia cho người chuyển thế sao? Trước giờ hắn không bao giờ keo kiệt.
Sau khi phân loại bảo bối, hắn mới lấy một vò rượu ra, xong chuyện còn không quên nhét cho Quỳ Ngưu một vò.
“Ngươi đây là sao chứ”. Quỳ Ngưu nghi hoặc nói.
“Chẳng sao cả”. Diệp Thành tùy ý nhún vai.
Quỳ Ngưu lắc đầu, cũng không hỏi thêm, vừa uống rượu vừa nhìn chiến thể Tiêu Thần với ánh mắt hiếu kỳ.
Không biết qua bao lâu mới thấy thân thể Tiêu Thần ngừng run rẩy, đôi mắt thâm sâu đầy lệ quang.
Hắn ta đã giải phong ấn kiếp trước, nhớ lại những chuyện cũ trước kia, hắn ta tên Tiêu Thần, là con trai trưởng của Chiến Vương.
“Huynh đệ tốt”. Dù là con trai của Chiến Vương thì tâm tình cũng không đè nén được cảm xúc, hung hăng ôm chầm Diệp Thành.
Hắn ta không tin được, thời gian này vẫn có luân hồi, chớp mắt đã hơn hai trăm năm sau, thời gian luôn khiến người ta cảm khái.
“Sang năm cùng về cố hương”. Diệp Thành cười tang thương, gặp lại chiến hữu, mọi chuyện khó nói hết.
Chẳng mấy chốc, nồi sắt dựng lên, lửa cháy hừng hực, trong nồi nấu thịt giao long, rượu thịt ngập tràn.
Ngưu Quỳ nhìn mà càng mơ hồ, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Lôi Đình Chiến Thế, lúc khóc lúc cười, cảnh tượng này nhìn đã thấy lạ ngỡ ngàng.
Diệp Thành vẫn ổn, đã trải qua nhiều cảnh gặp lại người chuyển thế, từ kích động đã biến thành bình tĩnh.
Nhưng Tiêu Thần thì mắt cứ ngần ngận nước.
Cảm xúc hắn ta đầy bùi ngùi, nhớ nhung, kích động và kinh ngạc, Diệp Thành có thể tìm đến Huyền Hoang, càng chứng minh được nhiều chuyện, hắn chém đế, đòi lại nợ máu.
Đây là chuyện nghịch thiên, ai mà ngờ được, lại có người có thể giết Đế, không phải đạo tắc thân, mà là Đế thật sự.