Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi trận đại chiến nổ ra, Diệp Thành bị chặn ở một phương trong hư thiên, một mình hắn chiến đấu với ba Chuẩn Thánh Vương.

Hư thiên đang sụp đổ, đại địa nứt lìa, hư không hỗn loạn từng tấc một, pháp tắc và thần thông đan xen, tạo ra dị tượng vô cùng khủng khiếp, mặc dù tuyệt đẹp nhưng lại tịch diệt.

Có thể thấy, cho dù với khả năng chiến đấu nghịch thiên của Diệp Thành thì vẫn bị trấn áp, bị ba Chuẩn Thánh Vương đánh tới mức máu me be bét, có vài lần hắn suýt chút nữa bị chém lìa.

So với hắn mà nói thì mặc dù ba Chuẩn Thánh Vương khá khẩm hơn nhiều nhưng cũng hết sức thảm hại, vả lại càng đánh càng kinh ngạc, bọn họ đã đánh giá quá thấp Hoang Cổ Thánh Thể, huyết mạch này từ xưa đến nay chưa bao giờ là đơn giản, chỉ cần lôi ra một tên thì đều có khả năng viết nên thần thoại.

Cảnh tượng đại chiến vô cùng khốc liệt, cũng vô cùng choán mắt, một Chuẩn Thánh độc chiến với ba Chuẩn Thánh Vương nhưng lại không bị trấn áp ngay tại chỗ, đây là điều chưa từng có tiền lệ ở Chư Thiên Vạn Vực này, Diệp Thành là người đầu tiên.

“Ta đã từng thấy kẻ mạnh nhưng chưa thấy kẻ nào mạnh đến vậy”, tu sĩ tứ phương đuổi tới, nhìn cảnh tượng hư thiên nứt lìa mà mặt mày tái nhợt, trận đấu ở cấp bậc này vô cùng hung hãn.

“So với đó thì Thần Tử của ba gia tộc đang đại chiến trước đó lại như trò chơi”, có người tặc lưỡi, “cũng chẳng trách mà gần hai trăm nghìn tu sĩ của Thái Thanh Cung lại có thể chặn Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Tự đến Huyền Hoang Đại Lục này thì thánh thể đã làm ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa”.

“Lão phu tính thì ba Chuẩn Thánh Vương của Chí Tôn Thành không thể nào hạ gục được Hoang Cổ Thánh Thể đâu”.

“Không biết kẻ mạnh của Phiếu Miểu Cung và Thái Thanh Cung có đang trên đường không, nếu đến thì mới là náo nhiệt”, không ít người khẽ giọng lẩm bẩm, nói rồi còn không quên liếc nhìn tứ phương.

Vừa đưa mắt nhìn đã thấy thiên không phía đông xa xôi mây và sương ngút trời, cho dù cách rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động rầm rầm như có hàng ngàn binh vạn mã đang kéo đến, cờ chiến bay phấp phới, bên trên còn khắc hoạ ba chữ vô cùng choán mắt: Thái Thanh Cung.

Cùng với lúc này, ở bầu trời phía tây cũng rung chuyển, thần hồng rợp trời bay qua thiên tiêu, người bay trên phi kiếm, người cưỡi trên mây và sương, người cưỡi trên linh thú, trận thế không hề nhỏ hơn so với Thái Thanh Cung, một cây cờ chiến chọc trời với ba chữ choán mắt: Phiếu Miểu Cung.

Đừng vội, chưa hết, thiên khung phía Nam cũng rung chuyển, tu sĩ mạnh của Chí Tôn Thành cũng chạy tới trợ chiến, mặc dù không có Chuẩn Thánh Vương dẫn đầu nhưng trận thế lại vô cùng lớn, cả chặng đường trấn áp đến mức hư không nứt lìa.

Ba bên như có âm mưu gì đó, từng bên xông đến, có lẽ là sợ hai thế lực kia cướp mất bảo vật Hoang Cổ Thánh Thể nên mới không quản đường xa tới đây, mục đích chẳng phải vì những thứ này sao?

Thấy cả ba bên sát phạt tới, tu sĩ tứ phương tái mặt, lập tức bỏ chạy, chỉ sợ bị liên luỵ.

Bọn họ có thể thấy thì Diệp Thành đương nhiên cũng có thể thấy, sắc mặt của hắn khó coi thấy rõ, hắn không chỉ nắm bắt được khí tức của một Chuẩn Thánh Vương, trận thế như vậy cho dù là Thánh Vương cũng phải tạm thời né tránh.

Ấy thế nhưng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lại bị thương, lúc này đang ở trạng thái phong ấn, không thể dùng tới thiên đạo để thoát thân.

Nghĩ tới đây, Diệp Thành đâu dám nổi loạn, hắn chịu một nhát kiếm rồi quay người bỏ trốn.

Đi đâu?

Chuẩn Thánh Nhân áo đen hắng giọng lạnh lùng, lập tức chạy lên trước chặn đường, ngự động pháp khí Thánh Vương trấn áp tới.

Diệp Thành không rảnh mà quan tâm tới kẻ này, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhưng còn chưa đứng vững thì đã bị Chuẩn Thánh Vương áo tím tung chưởng đánh ra cả tám nghìn trượng khiến một ngọn núi sụp đổ.

Chưởng đánh này của Chuẩn Thánh Vương áo tím thực sự đã giúp được Diệp Thành, cứ thế đánh hắn ra khỏi vòng vây.

Nhưng chỉ thấy trong mớ đất đá hỗn độn đó, Diệp Thành nhảy ra, cứ thế lăn lộn, bỏ trốn về phương bắc.

Cả ba Chuẩn Thánh Vương khí huyết sục sôi đuổi theo, vả lại Chuẩn Thánh Vương áo trắng và Chuẩn Thánh Vương áo đen còn không quên trừng mắt nhìn Thánh Vương áo tím, mẹ kiếp, có phải là thành tâm thành ý không vậy, không phải là ngắm chuẩn rồi mới đánh chứ? Một chưởng khiến hắn bay đi cả tám nghìn trượng, đúng là ăn no rửng mỡ!

Khốn kiếp!

Chuẩn Thánh Vương của Thái Thanh Cung và Phiếu Miểu Cung đang sát phạt đến cũng lần lượt mắng chửi, thế rồi một cảnh tượng tuyệt đẹp xuất hiện, cho dù là đánh từ phía tây hay phía đông tới thì lúc này tất cả đều có chung mục tiêu đó là truy sát về phía bắc.

Lần này đến Chuẩn Thánh Vương áo tím nổi điên, mặt mày tôi độc, nghiến răng nghiến lợi như ác quỷ.

Trời đất rúng động, tu sĩ rợp trời, trận thế khủng khiếp.

Thấy vậy, Diệp Thành đâu dám quay đầu lại, hắn thiêu đốt khí huyết liều mạng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, phía sau là một đám súc sinh, thông thường khi bị đuổi kịp thì sẽ bị thôn tính đến mức xương cốt cũng không còn lại nổi.

Thật náo nhiệt, lần này thật sự náo nhiệt, động tĩnh lớn như vậy kéo theo càng nhiều tu sĩ hơn, sự việc ở đây cũng được chắp thêm cánh loan ra tứ phương, chỉ cần là kẻ nghe tin đều biến sắc.

Tiểu Linh Oa và Man Sơn cũng hướng về bên này, nhìn từ xa, người nào người nấy tặc lưỡi, Diệp Thành vẫn vậy, đi tới đâu cũng gây ra chuyện, vả lại trận thế cũng đều rầm rộ.

Có điều, nhìn thì nhìn vậy nhưng bọn họ cũng không xông lên cứu giúp, có đi cũng chẳng làm được gì, còn khiến Diệp Thành thêm áp lực, bọn họ cho rằng bản lĩnh bỏ trốn của Diệp Thành là đệ nhất thiên hạ.

Quả thực, bản lĩnh của Diệp Thành là tuyệt thế vô song, vả lại tư thế cũng vô cùng bá đạo.

Đây là cảnh tượng thế nào? Bao nhiêu tu sĩ mạnh như vậy, trong đó lại không thiếu Chuẩn Thánh Vương, chỉ vì truy sát một Chuẩn Thánh Vương, không cần nhìn mà nghĩ thôi cũng đủ biết nực cười thế nào rồi.

Rầm!

Sau tiếng động mạnh vang lên, lại có thêm một ngọn núi nguy nga sụp đổ, đó chính là do một chưởng của Chuẩn Thánh Vương áo tím gây ra.

Phải nói rằng trong số đông người như vậy thì ông ta chạy nhanh nhất, vả lại sắc mặt còn vô cùng khó coi, nếu không phải vì chưởng đánh đó thì Diệp Thành cũng sẽ không bị đánh ra khỏi vòng vây, trong lòng hắn lúc này vô cùng phẫn nộ.

Đáng tiếc, hiện giờ một chưởng của ông ta lại chẳng ra sao, không những không hề đánh trúng Diệp Thành mà ngược lại còn khiến Diệp Thành có thể né qua.

Diệp Thành lúc này không còn gan mà quay lại đấu tiếp nữa, hắn chỉ muốn bỏ trốn ngay tức khắc, bay một mạch về phía Bắc vì ba hướng khác đều có quân đuổi tới, chỉ có phía bắc là chưa bị chặn.

Cứ thế một bên đuổi một bên bỏ trốn, động tĩnh vô cùng lớn, nơi nào bọn họ đi qua thì núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, có không ít cổ thành còn gặp nạn, trở nên hoang tàn đổ nát.

Không ai có thể ngờ rằng cảnh tượng truy sát này kéo dài liền ba ngày không chấm dứt, có người còn thầm tính toán ít nhất cũng phải có hàng chục triệu người.

Thế nhưng tu sĩ của Thái Thanh Cung và Phiếu Miểu Cung với nghị lực mạnh mẽ cũngc không hề có ý định từ bỏ, bọn họ vẫn liều mạng đuổi theo, bộ dạng không đuổi theo được tên này thì cùng họ với hắn.

Những người xem xung quanh đều không nhàn rỗi, cả ba bên truy sát Diệp Thành cả hàng chục triệu dặm, người không biết còn tưởng Diệp Thành và bọn họ có thù giết cha.

Ngày thứ tư cũng đã đến, không ít người từ bỏ, không trụ lâu hơn được, người nào người nấy thở dốc, bọn họ đều giơ tay về phía Diệp Thành chạy đi tỏ vẻ tán thưởng: Mẹ kiếp, giỏi thật.

Ngày thứ năm tới, Diệp Thành cứ thế lăn lê bay ra vào một thương nguyên vô tận.

Lúc này, cho dù với khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể của hắn thì cũng có phần thiếu hụt, mấy này nay hắn bay liên tục, không được nghỉ ngơi, vả lại còn nuốt không ít đan dược nhưng lại không thể cắt đuổi đám truy sát phía sau.

Phía trước, một chấm sáng xuất hiện, vì khoảng cách không ngừng gần lại nên mới biết đó là một người.

Đó là một lão già, nói chính xác là một lão già với dáng người nhỏ con, không tới một mét đang ngồi khoanh chân trên chiếc bình hồ lô tử kim, hai bên mép còn có đôi ria tạo thành bình chữ bát trông vô cùng thú vị.

Chuẩn Đế!

Dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể cảm nhận được khí tức ẩn hiện, luồng khí tức đó không thể nào sao chép được, có thể dung hoà cùng thiên địa cũng chỉ có Chuẩn Đế thực thụ mới làm được.

Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì cũng vừa hay thấy lão già trên bình hồ lô tử kim kia mở mắt.

Thế nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó là khi lão già cấp bậc Chuẩn Đế kia nhìn thấy chân dung Diệp Thành thì lập tức quay đầu bỏ chạy mà không nghĩ thêm gì, bộ dạng bỏ chạy đó thật sự bá đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK