Đây là một sơn phủ, sương mù bao quanh, lượn mờ mờ ảo.
Đặt tên là Lạc Xuyên, được mệnh danh là phong cảnh đẹp ở Minh Giới. Xung quanh nơi này đều có nước, mông lung như tiên cảnh thậm chí, trong không gian mờ ảo còn thấy được hình ảnh xinh đẹp khác thường.
Hôm nay Lạc Xuyên vô cùng ồn ào, treo đầy lụa đỏ, phủ kín thảm đỏ, xinh đẹp yêu kiều rực rỡ như một biển màu đỏ.
Đúng rồi, nơi này đang diễn ra lễ thành thân của Sở Linh và Nghiên Thuấn.
Trên không trung có từng bóng người bay xuống, đa số họ đều được mời đến đại điện dự lễ thành thân và họ cũng không đi tay không. Họ đều cầm quà đến.
Trên núi, bóng người chen chúc, từng chiếc bàn bằng đá ngọc bày khắp nơi đặt đầy món ăn hấp dẫn, mỗi bàn đều có hoa quả quý hiếm và rượu ngon.
Mọi người chắp tay chào nhau, nói chuyện, đa phần người đều quen biết nên tự chọn riêng cho mình một bài, bữa tiệc chưa đến giờ, bầu không khí đã nói chuyện rộn rã, trông rất vui vẻ.
“Tên Nghiêu Thuấn này có địa vị thế nào vậy?”. Trên một chiếc bàn có rất nhiều lão Minh Tướng tụ lại, suýt xoa ngồi xuống nhìn xem hoàn cảnh xung quanh.
“Ta cũng muốn biết”. Có người cũng nói chêm vào: “Người này có thể mời được cả thần vị Minh Tướng, chắc chắn Chuẩn Đế rồi!”
“Mặt mũi của hắn cũng ngang với Diêm La rồi”. Mọi người nghe thế vuốt chòm râu của mình nói: “Thân phận của Nghiêu Thuấn kia đáng sợ mức nào chứ!”
Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu, thì trong biệt uyển ở bên trong lại yên lặng bấy nhiêu.
Sở Linh đứng dựa vào lan can, im lặng nhìn cửa chính của sơn phủ.
Tâm trạng nàng ấy đang bị dày vò giằng xé, chỉ mong Diệp Thành có thể đến đây. Nhiều ngày trôi qua rồi, họ đã không gặp nhau, nàng ấy rất nhớ và mong hắn vẫn khỏe mạnh.
Nhưng đồng thời, nàng cũng không muốn Diệp Thành đến đây để nhìn người mình thương thành thân với người khác. Chuyện này đau đớn biết nhường nào, có thể nói là tê tâm liệt phổi.
Màn diễn này thật sự quá tàn nhẫn, bởi vì họ sợ hắn suy diễn ra ải tình, gặp phải kiếp nạn, nên hết cách đành phải đẩy cả hai vào nỗi đau thương này.
Trong không gian mờ nhạt, nàng đã thấy một bóng người, người này mặc đồ trắng, đầu tóc bạc bay phấp phới hạ xuống thềm đá, bước lên núi.
Đó là Diệp Thành, cuối cùng hắn cũng đến, hô hấp của hắn vô cùng bình tĩnh,
Sở Linh bật khóc, nàng che bịt chặt miệng nhìn người trong màn sương mù mờ mịt kia giống như thấy rõ gương mặt đau thương, tiều tụy làm người ta đau lòng của hắn.
Nàng từng thấy thái độ này của hắn, vào năm xưa khi Sở Huyên chết đi, hắn cũng là bộ dáng lờ đờ như người mất hồn, chẳng khác nào một con rối như vậy.
Nàng không thể tưởng tượng được khi Diệp Thành đến đây, trái tim đau đến mức nào.
Tại Lạc Xuyên Sơn phủ, mọi người thấy Diệp Thành đến lập tức ồn ào. Tuy hắn chỉ là một hậu bối, lại có thể khiến mọi người ở đây để ý đến.
“Thánh Thể thật sự đến đây rồi, hắn đến muốn chịu hành đó à?” Có người cảm thán, xuýt xoa hơi bất ngờ.
“Gặp tình huống như thế, vậy mà tâm cảnh vẫn cứng rắn, hắn đúng là người không đơn giản”.
“Hắn không đến đây để phá chứ!”. Có người xoa cằm suy nghĩ: “Hắn có Đế Quân chống lưng, chuyện gì chả làm được”.
“Đừng nói nữa, có thể thế đấy”. Nhiều người lập tức ngồi thẳng lưng, con ngươi tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ chỉ muốn xem tuồng hay sắp diễn ra.
Thánh Thể là người nào chứ, nếu hắn quậy chắc chắn sẽ là một trận long trời lở đất.
Từ nửa năm trở lại đây, qua mấy lần luân hồi bị nhiễu loạn, đến nghiệt hải nuốt duyên không có trận nào không ồn ào cả. Bọn họ cũng sớm tập thành thói quen rồi.
Hiện giờ có nhiều người ở đây như vậy, trong đó không thiếu Thiên Minh Tướng. Nếu hắn quậy thật, thì hình ảnh đó thật đẹp.