Hoang Cổ Thánh Thể để khiêu chiến.
Đó lại là một chuyện khác, xét về thực lực thì thánh thể vô địch cùng cấp, tất cả những kẻ khác chỉ là trưng cho đẹp thôi.
Đang nói, Lôi Minh Tướng đã lật tay rút đao ra, đó là thánh khí, vũ khí bản mệnh, được khắc đầy phù văn, sấm sét bao phủ.
So với hắn ta, Diệp Thành bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn đứng yên, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Bá trảm lôi đình”. Nhưng sau khi nghe được Lôi Minh Tướng hét lên một tiếng, hắn ta hai tay cầm đao giơ lên quá đầu, từ trên trời giáng xuống.
Một đao này có thể nói là độc đoán, một đao chém đôi trời đất, trong cấp bậc Thánh Nhân, quá nửa người không thể đỡ được, quá dũng mãnh.
Lại nhìn Diệp Thành, hắn cũng không thèm ngó, chỉ đột nhiên giơ nắm đấm lên đối diện với trời, dùng máu thịt của mình chiến đấu bằng tay không.
Đạo và nắm đấm va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh chói tai và tia lửa bắn ra.
Không gian lập tức sụp đổ, trở thành một vùng hỗn loạn.
Cùng với một tiếng ho ra máu, Lôi Minh Tướng bay ra ngoài, sau khi tiếp đất liền lùi lại ba, năm bước, sau khi cơ thể dừng lại, hắn ta không nói một lời, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Phía dưới, Diệp Thành khá hơn nhiều, hắn đứng như một bức tượng, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, mây lặng gió êm.
Tám vị Minh tướng quan sát đều tặc lưỡi, thầm nghĩ Diệp Thành quá hung hãn, đòn tấn công đỉnh cao của Lôi Minh Tướng thế mà bị hắn dễ dàng lật ngược.
Lôi Minh Tướng bị đánh bại gọn gàng như thế, bọn họ không cần phải đánh nữa, ngay cả Minh Tướng thứ nhất - Viêm Minh Tướng cũng cảm thấy như vậy.
Mặc dù là Chuẩn Thánh Vương, nhưng nếu là đối thủ của Diệp Thành thì họ còn kém xa.
Thánh thể vô địch cùng cấp, xác thịt cường đại, khí huyết mạnh mẽ, tuyệt đối bá đạo, không phải chỉ là nói suông.
Trong Minh giới, đã có một ví dụ thành công, đó chính là Đế Hoang.
Đại Thành Thánh Thể tương đương Đại Đế, Minh Đế cũng phải nhường ba phần.
Một mạch Hoang Cổ Thánh Thể không có bao nhiêu dân cư, nhưng tùy ý chọn ra một người thì đều là một tồn tại kinh thiên, Diệp Thành hôm nay so Đế Hoang năm đó thì càng xuất sắc, nếu như có đủ thời gian, hắn nhất định sẽ vượt qua Đế Hoang, ngay cả Minh Đế cũng sẽ khó có thể trấn áp được hắn.
Người có cảm giác sâu sắc nhất chính là Lôi Minh Tướng đang nghiến răng chịu đựng.
Đạo trong tay hắn ta vẫn còn kêu vo ve, bị chấn động đến phân tán hết ánh sáng, xương trên tay hắn ta cũng bị gãy, máu tươi chảy ra.
“Phục rồi,ca bội phục”. Lôi Ming Tướng tính tình cởi mở, cười vui vẻ, tính tình thẳng thắn, thua thì thua, hắn ta có thể nhận thua, hành động của hắn ta có thể coi là chính trực.
“May mắn mà thôi”. Diệp Thành mỉm cười, vẫn bình tĩnh như cũ.
“May mắn cái gì chứ, thắng thì là thắng, ta nhận thua”. Lôi Minh Tướng vỗ mạnh vai Diệp Thành: “Có thể đánh bại Minh Tướng chín điện, ngươi có thực lực đó, thực sự là nở mày nở mặt chúng ta”.
“Lần này sau khi gặp Tần Quảng Vương, ta đợi người uống một chén”.
Chín Minh Tướng vẫn nhiệt tình như vậy, cao ngạo như chín người họ cũng tôn trọng kẻ mạnh, đặc biệt là người tài cái thế như Diệp Thành.
Diệp Thành mỉm cười không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng ở ngoài đại sảnh.
Đừng quên mục đích lần này, đánh nhau uống rượu không phải chuyện chính, quan trọng nhất là tìm được Tần Quảng Vương, hy vọng ông ấy có thể hạ lệnh.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tần Quảng Vương cũng không triệu kiến, Diệp Thành có chút lo lắng, nhưng Cửu Đại Minh Tướng lại rất nhàn nhã.
Diệp Thành liếc nhìn Điện Tần Quảng Vương, sau đó lại
nhìn về phía chín người, “Có một chuyện, không biết Cửu huynh đệ có thể giải đáp thắc mắc giúp ta hay không”.
“Cứ nói đi, đừng khách khí”. Cửu Đại Minh Tướng cười nói.
“Thần cầu Nại Hà tân nhiệm của chúng ta, nàng ấy thành thân hay chưa?”, Diệp Thành hỏi, ít nhất hắn cũng phải biết cha của đứa bé là ai.
“Thần cầu Nại Hà? Thành thân?”. Chín người sửng sốt một lát, nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt lắc đầu.
“Thế sao!”, Diệp Thành cau mày, nghĩ không ra, chưa thành thân, vậy con từ đâu ra? Chưa thành thân... mà đã có bầu?
“Nói thật với ca đi, có phải là ngươi thích thần cầu Nại Hà hay không?”, Phong Minh Tướng chọc Diệp Thành, nhảy mắt ra hiệu.
“Không cần hỏi cái này, nghe nói Hoang Cổ Minh Tướng cả ngày ở đầu cầu Nại Hà, toàn bộ âm tào địa phủ, tin tức đã truyền đi khắp nơi rồi”.
“Ánh mắt không tồi”. Thổ Minh Tướng giơ ngón tay cái lên với Diệp Thành, “Đợi khi nào thành thân, đừng quên mời chúng ta uống rượu mừng đấy”.
Diệp Thành chỉ mỉm cười, ánh mắt của hắn rất tốt, nhưng điều hắn đang băn khoăn là đứa con của Sở Linh đến từ đâu và cha ruột của nó là ai.
Trong lúc nói chuyện, đại điện rung ầm một tiếng, sau đó một giọng uy nghiêm truyền ra: “Diệp Thành, vào gặp ta”.
Diệp Thành nghe vậy, lập tức nhấc chân bước vào đại điện.
Hẳn đến sau, mà Tần Quảng Vương lại nhìn thấy hắn trước, điều này khiến cho Quỷ Vương trấn giữ điện có chút kinh ngạc, mặt mũi lớn đến vậy sao?
Làm như vậy, Cửu Đại Minh Tướng dưới trướng mất mặt làm sao.
Tuy nhiên, Cửu Đại Minh Tướng cũng rất vui vẻ, ai bảo Diệp Thành là người tài tuyệt thế, Tần Quang Vương xem trọng tất nhiên là một trong số đó.
Trong điện, Diệp Thành đã dừng lại, ngước mắt nhìn chung quanh.
Cung điện này rộng lớn vô cùng, khí thế khoáng đạt, có chín cây cột đồng dày cao vươn lên trời và được chạm khắc những quỷ văn phức tạp.
Không khí trong điện u ám, uy nghiêm, ngay cả gió thổi cũng mang theo chút lạnh lẽo, hầu hết mọi người khi bước vào chắc chắn sẽ lạnh đến rùng mình.
Phía trên, Tần Quảng Vương đang ngồi thẳng lưng, hai mắt mở to sáng ngời có thần, hung thần ác sát mang theo uy nghiêm của Diêm La cùng sự uy hiếp của Chuẩn Đế, không phải là hữu danh vô thực.