Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hai ngươi nói chuyện chẳng thú vị chút nào cả”, Cơ Tuyết Băng trậm tư nhưng Thái Hư Cổ Long đê tiện lại lên tiếng vả lại còn thông qua Diệp Thành mà nói.

“Theo ta thấy thì địa điểm ban nãy không tồi, thích hợp để làm chuyện ân ái đấy”, Thái Hư Cổ Long cứ thế nói một tràng.

“Tiểu cô nương, ta nói thật đấy”, thấy Diệp Thành không quan tâm tới Cơ Tuyết Băng, Thái Hư Cổ Long thông qua tầm nhìn của Diệp Thành nhìn sang Cơ Tuyết Băng, “ta muốn nói với cô một cách có trách nhiệm rằng nếu như hai người sinh con thì đứa bé chắc chắn là một sự tồn tại nghịch thiên, vì tạo ra thế hệ ưu tú về sau thì hai người nhất định phải tìm một địa điểm mà ân ái với nhau đi, không cởi y phục cũng được”.

“Kia, nhìn ba ngọn núi kia chưa?”, mặc cho Thái Hư Cổ Long càm ràm, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cứ thế ngó lơ.

“Bên trái là Thiên Dương Phong, bên phải là Địa Dương Phong, ở giữa là Nhân Dương Phong, đó là ba ngọn núi to lớn ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành nói rất tỉ mỉ chi tiết, khi Thái Hư Cổ Long còn đang mải càm ràm thì hắn vẫn mải mê giới thiệu cho Cơ Tuyết Băng.

“Khi ta vừa tới Hằng Nhạc Tông thì ba phong chủ của ba ngọn núi đó đều không cần ta, ta chẳng còn cách nào khác, ai bảo tu vi của ta thấp kém chứ?”, Diệp Thành nhướng vai sải bước.

Phía sau, Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô chỉ liếc nhìn Diệp Thành rồi lại đi theo Diệp Thành.

“Phong Vân Đài”, không biết từ bao giờ Diệp Thành lại lần nữa dừng lại, hắn chỉ vào vài chiến đài khổng lồ cách đó không xa, “đây là một nơi tốt, năm xưa khi ta vừa mới đến đây thì liên tục đánh nhau, lúc đó ta rất nghèo nên cũng nhờ đánh đấm mà kiếm về không ít tiền”.

“Đó là Binh Khí Các, còn làm gì thì có lẽ muội biết, chẳng khác gì Chính Dương Tông cả”.

“Đó là Giới Luật Đường”, Diệp Thành chỉ về phía đại điện với đại khí dồi dào, “năm xưa ta cũng không ít lần tới đây, suýt chút nữa bị đánh chết ở đây. Doãn Chí Bình từng là thủ đồ ở nơi này”.

“Linh Đan Các, nơi ở của Từ Phúc trưởng lão, có thể coi là sư phụ khai sáng cho ta về thuật luyện đan”.

“Chấp Pháp Điện, Linh Quả Viên, Càn Khôn Các…”

Diệp Thành liên tục di chuyển, mỗi một nơi hắn đi qua hắn đều giới thiệu rất chi tiết cho Cơ Tuyết Băng.

Có điều, Cơ Tuyết Băng phía sau hắn lại giống như một hình nộm, cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi sau Diệp Thành, bất cứ nơi nào Diệp Thành giới thiệu cô đều lặng lẽ quan sát như thể nhìn thấy bóng dáng hắn xuất hiện ở từng nơi vậy.

Trên đường đi, ngoài tiếng nói của Diệp Thành thì không còn âm thanh nào khác.

Diệp Thành giống như một hướng dẫn viên miễn phí, cả hai cứ thế di chuyển.

Đi qua ngoại môn rồi tới nội môn.

Cũng giống như ngoại môn, Diệp Thành giới thiệu hết sức tỉ mỉ từng địa điểm.

Trong lúc này cũng có những đệ tử cần cù ngồi trên ngọc thạch tu luyện, nhìn hai người đi qua, bọn họ bất giác gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, cả hai người đêm hôm lại như u linh khiến người ta phải giật mình.

“Đó là Thiên Huyền Phong, đỉnh núi to nhất ở Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành lại dừng lại, hắn chỉ về đỉnh núi Thiên Huyền đang chìm trong từng tầng mây.

“Diệp Thành, có những đệ tử và trưởng lão ở Chính Dương Tông không có tội gì cả”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng ngẩng đầu nhìn Thiên Huyền Phong nhưng lại chuyển chủ đề, giọng nói của cô lãnh đạm, ngữ khí hi vọng mong chờ, “nếu có ngày huynh diệt Chính Dương Tông thì huynh có tha cho bọn họ không?”

Nghe vậy, Diệp Thành hơi dừng bước nhưng rất nhanh sau đó hắn đã lấy lại dáng vẻ bình thường và mỉm cười, nói: “Nói thực thì muội không có tư cách thương lượng với ta”.

“Có điều ta lại thích nhân tài”, Diệp Thành tiếp tục, “muội là một nhân tài vả lại còn là nhân tài tuyệt thế, cho nên muội có quyền nói, và ta có nghĩa vụ phải nghe theo”.

“Đa tạ huynh”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu.

“Muội có gì muốn hỏi không? Chỉ trong ngày hôm nay ta cho muội đặc quyền này thôi”, Diệp Thành nói rồi không quên tiện tay hái một cây linh thảo rồi hấp thu linh nguyên trong đó vào cơ thể.

“Huynh có hận muội không?”, Cơ Tuyết Băng dừng lại, cô tĩnh lặng quan sát bóng hình Diệp Thành.

“Ta biết muội sẽ hỏi vậy mà”, Diệp Thành cũng dừng lại, hắn cúi người khẽ hít hà mùi hương của linh hoa rồi mỉm cười, nói: “Xem ra ta vẫn rất hiểu muội, còn bí mật của ta thì hình như muội lại không quan tâm, có điều tới lúc này rồi thì câu hỏi của muội hình như không còn ý nghĩa nữa, vả lại khi ở trận so tài tam tông ta đã từng cho muội đáp án rồi. Không ai hiểu muội hơn ta, cũng không ai hiểu ta hơn muội, chuyện gì nên nhớ, chuyện gì nên quên thì hà tất muội phải hỏi?”

Cơ Tuyết Băng lại chìm vào im lặng, đằng sau lớp mặt nạ, cô chỉ biết bặm môi, trong đôi mắt đẹp còn ẩn hiện vẻ tự giễu.

“Muội chọn một nơi để ở đi, tuỳ muội chọn”, phía này, Diệp Thành cuối cùng cũng hái bông hoa kia xuống, hắn hít hà mùi hương của hoa rồi mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng đang trầm tĩnh.

“Huynh ở đâu muội ở đó”, Cơ Tuyết Băng nói rồi khẽ quay người đi về phía Ngọc Nữ Phong.

“Ta nói này, hay là muội chọn nơi khác đi”, Diệp Thành vội tiến lên trước. Ngọc Nữ Phong vốn dĩ đã đủ náo nhiệt rồi, Cơ Tuyết Băng tới đây sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.

“Cho muội ở một rừng trúc là được, muội sẽ không làm phiền tới bất cứ ai đâu. Không ai biết muội là Cơ Tuyết Băng cả”, Cơ Tuyết Băng di chuyển chậm rãi nhưng lại như có tiết tấu, không hề có ý dừng lại.

“Đây là lần đầu tiên ta phát hiện ra muội tự giác như vậy đó”, Diệp Thành lắc đầu đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK