Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Vì một câu nói của Diệp Thành mà hư không trong Chính Khí Điện nổ tung.

“Linh Chân, câu hỏi của một năm trước, bây giờ ta vẫn muốn hỏi ông lần nữa”, Diệp Thành vẫn thoải mái vặn khớp cổ: “Thế nào là chính, thế nào là ma?”

“Ta là chính, ngươi là ma”, ánh mắt Linh Chân Thượng Nhân đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt, giọng nói lạnh lùng mà đanh thép vang vọng khắp không gian, mang theo sự uy nghiêm tối thượng, không ai được phép làm trái.

“Ma là ma, ngươi sẽ không bao giờ thay đổi được”, ngay khi Linh Chân Thượng Nhân vừa dứt lời, tiếng hô như sóng thuỷ triều hội tụ thành đại dương, nhấn chìm bóng dáng đơn độc của Diệp Thành.

“Trời cao có đức hiếu sinh, tự phế tu vi đi, như vậy ta sẽ tha cho ngươi được sống”, trong tiếng xôn xao, giọng nói uy nghiêm của Linh Chân Thượng Nhân lại vang lên lần nữa, ông ta đứng trên hư thiên như người phán quyết cao ngạo, tựa như mỗi lời ông ta nói đều không ai được phép làm trái.

“Tên ma quỷ kia, tự phế tu vi đi thì tha cho ngươi được sống”, lời nói của Linh Chân đã dấy lên ngàn cơn sóng, lại thêm một đợt tiếng hô như sóng thuỷ triều nữa.

Cảnh tượng hôm nay hệt như một năm trước, vẫn là một đám người ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, tự nhận mình là chính phái, bóng dáng Diệp Thành vẫn cô độc như vậy, thế đạo này vẫn là thế đạo đảo ngược trắng đen như thế.

“Không biết tại sao, ta rất thích dáng vẻ này của các ngươi”, Diệp Thành vẫn thoải mái vặn khớp cổ như cũ, hắn đã tiến vào trạng thái ma đạo nên trông hơi quỷ dị, đặc biệt là đôi mắt được huyết quang bao phủ kia, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy núi thây biển máu, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Ầm!

Lời hắn vừa dứt, hư không phía Đông trong Chính Khí Điện lập tức sụp đổ.

Ngay lập tức, bốn người với khí thế hùng mạnh cùng nhau xông ra, nhìn kỹ thì thấy đó là Sở Linh Ngọc, lão tổ nhà Tây Môn, lão tổ nhà Bắc Thần, Hắc Bào, Hồng Loan, phía sau bốn cảnh giới Chuẩn Thiên này là vô số linh thú đang gầm gào, trên mỗi con linh thú là một bóng người mặc áo giáp, tay cầm sát kiếm, ùn ùn kéo đến như thuỷ triều, chèn ép khiến hư không rung lên kịch liệt.

Ầm!

Không lâu sau, hư không phía Tây bị người chém ra, một đạo thần hồng bay vào hoá thành bốn bóng người, nhìn kỹ hơn thì thấy là bốn cảnh giới Đại Chuẩn Thiên phía Cảnh Giang, Phụng Trĩ, Bạch Dịch và lão tổ nhà Đông Phương. Phía sau họ mây mù cuồn cuộn, thần quang bắn ra chói lọi, khí thế thông thiên.

Ầm!

Hư không phía Nam sụp xuống, bốn bóng người xông vào không theo thứ tự cụ thể, quan sát kỹ thì thấy có Tư Đồ Long Sơn, lão tổ nhà họ Hùng, hai vị lão tổ nhà Thượng Quan, phía sau họ còn có vô vàn chiến xa đang nghiền ép hư không tiến tới, trên mỗi chiếc chiến xa đều có mấy chục bóng người, trên tay mỗi người cầm một chiếc chiến mâu, uy thế kinh người.

Giết!

Hư không phía Bắc bị một chưởng đánh nứt, bốn bóng người lao ra, là Chung Giang, Thiên Tông Lão Tổ, Long Nhất và Long Ngũ, phía sau họ là vạn kiếm rung lên như cơn mưa kiếm, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đang đứng, khí thế của ai cũng hừng hực mạnh mẽ.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Hư không gầm rú, đại địa chấn động, cả thiên địa như sắp đảo lộn.

Nhìn thiên địa, nhìn thương khung, đại quân từ tứ phía ùn ùn kéo đến như tấm thảm đen bao phủ hư không đại địa, bao vây Chính Khí Điện không một kẽ hở, có lẽ là khí thế quá mạnh nên từng ngọn núi, từng toà cung điện của Chính Khí Điện đều nứt ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Đây… Đây là…”, nhìn đại quân tu sĩ đông nghịt tứ phía, sắc mặt những người giây trước vừa mới định bao vây giết Diệp Thành lập tức trắng bệch, không ít người đã vô thức lùi về phía sau.

“Đại… Đại quân tu sĩ từ đâu tới vậy?”, có người nào đó khoé miệng đã run rẩy, có lẽ chính ông ta cũng không phát hiện giọng nói của mình cũng đang run.

“Thế… Thế này là thế nào?”, rất nhiều người đều đã run lên, vì thật sự có quá nhiều người đến, đây không phải hàng nghìn hàng trăm, đây là đại quân tu sĩ thực thụ.

“Ngoài ba tông ở Nam Sở không ngờ vẫn còn nhiều quân đội tu sĩ mạnh mẽ như vậy, chuyện này phải báo với điện chủ càng sớm càng tốt, sơ sót nghiêm trọng của tình báo”, trên ghế ngồi, sắc mặt Thị Thiên Chân Nhân thoáng chốc trở nên trang nghiêm, nếu không tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin đây là thật.

“Chuyện này làm sao có thể?”, cách đó không xa, Vân Thanh nhìn hư không với vẻ mặt khó tin: “Nam Sở lấy đâu ra nhiều quân đội tu sĩ lớn mạnh như thế?”

Cơ Tuyết Băng đã từ từ đứng dậy, hơi nhíu mày một chút, đầu tiên cô ta nhìn Thị Thiên Chân Nhân và Vân Thanh, cuối cùng đưa mắt về phía Hằng Nhạc Chân Nhân vẫn đang ung dung uống rượu, so với Vân Thanh và Thị Thiên Chân Nhân, từ đầu đến cuối ông ta đều rất điềm tĩnh.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Cơ Tuyết Băng lẩm nhẩm, nhìn Diệp Thành vẫn đang đứng ở hư không phía xa: “Diệp Thành, rốt cuộc huynh có lai lịch thế nào? Thân phận thật sự của huynh là gì?”

Lại nhìn đến Linh Chân Thượng Nhân, ông ta cũng đang sững sờ tại chỗ, vẻ mặt khó tin nhìn bốn phương, hai mắt lồi lên, đồng tử co lại chừng cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK