*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa đáp xuống, bọn họ liền trông thấy nữ tử tóc bạc đứng dưới chân núi.
“Cô ta là ai?”, Ngô Tam Pháo liếc nhìn bóng lưng nữ tử kia, giọng nói có vẻ hứng thú.
“Tịnh Thế Chú?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn ra được nữ nhân kia đang dùng bí pháp gì để siêu độ vong linh.
“Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi”, nữ tử khẽ giọng lên tiếng rồi lặng lẽ quay người, bước đi khoan thai, đến cũng im ắng mà đi cũng im lắng, chỉ để lại hai người còn lại nhìn theo với ánh mắt thẫn thờ.
“Thật xinh đẹp”.
“Đừng mất thời gian nữa”, Thái Ất Chân Nhân đạp Ngô Tam Pháo một đạp, sau đó lập tức chạy vào núi: “Tên tiểu tử Diệp Thành kia nhất định đã hái linh sâm năm màu, còn dám lừa chúng ta, đúng là tiện nhân”.
“Đúng, bận rộn cả đêm, không thể tay không đi về được, kiểu gì cũng phải nhổ cái cây đó về”, nói tới Diệp Thành, Ngô Tam Pháo lại nổi cơn tam bành.
Có điều khi bọn họ đi vào không gian nhỏ bé rực sáng kia thì đều phải ngỡ ngàng.
Ôi trời!
Ngay sau đó, tiếng mắng chửi vang vọng khắp bốn bề: “Loại lừa đảo khốn khiếp, đừng để ta gặp lại ngươi”.
Trời tối đen như mực, ánh trăng ảm đạm chiếu rọi, nơi sa mạc không có một bóng cây cối.
Không biết từ bao giờ, một bóng đen bay từ trong thông đạo không gian ra ngoài, cứ thế ngã vật trên nền đất, và người này chính là Diệp Thành.
Hắn cố gắng bò dậy, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, đợi tới khi nhìn thấy sa mạc mênh mông vô tận, Diệp Thành mới bực bội lên tiếng: “Long gia, ngươi có thể nói
Vừa đáp xuống, bọn họ liền trông thấy nữ tử tóc bạc đứng dưới chân núi.
“Cô ta là ai?”, Ngô Tam Pháo liếc nhìn bóng lưng nữ tử kia, giọng nói có vẻ hứng thú.
“Tịnh Thế Chú?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn ra được nữ nhân kia đang dùng bí pháp gì để siêu độ vong linh.
“Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi”, nữ tử khẽ giọng lên tiếng rồi lặng lẽ quay người, bước đi khoan thai, đến cũng im ắng mà đi cũng im lắng, chỉ để lại hai người còn lại nhìn theo với ánh mắt thẫn thờ.
“Thật xinh đẹp”.
“Đừng mất thời gian nữa”, Thái Ất Chân Nhân đạp Ngô Tam Pháo một đạp, sau đó lập tức chạy vào núi: “Tên tiểu tử Diệp Thành kia nhất định đã hái linh sâm năm màu, còn dám lừa chúng ta, đúng là tiện nhân”.
“Đúng, bận rộn cả đêm, không thể tay không đi về được, kiểu gì cũng phải nhổ cái cây đó về”, nói tới Diệp Thành, Ngô Tam Pháo lại nổi cơn tam bành.
Có điều khi bọn họ đi vào không gian nhỏ bé rực sáng kia thì đều phải ngỡ ngàng.
Ôi trời!
Ngay sau đó, tiếng mắng chửi vang vọng khắp bốn bề: “Loại lừa đảo khốn khiếp, đừng để ta gặp lại ngươi”.
Trời tối đen như mực, ánh trăng ảm đạm chiếu rọi, nơi sa mạc không có một bóng cây cối.
Không biết từ bao giờ, một bóng đen bay từ trong thông đạo không gian ra ngoài, cứ thế ngã vật trên nền đất, và người này chính là Diệp Thành.
Hắn cố gắng bò dậy, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, đợi tới khi nhìn thấy sa mạc mênh mông vô tận, Diệp Thành mới bực bội lên tiếng: “Long gia, ngươi có thể nói