*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau đó, Âm Sơn Lão Vu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, đôi mắt mờ đi.
Lúc này, Ngô Tam Pháo đã vung đại đao tới, chém xuống một nhát suýt chút nữa chém trúng Âm Sơn Lão Vu.
A….!
Âm Sơn Lão Vu gằn giọng vung tay đánh lui Ngô Tam Pháo, thế nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững thì một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành đã giáng xuống, vẫn là Phong Thần Quyết, đại chiêu tấn công đơn lẻ, một kiếm chém trúng ngực Âm Sơn Lão Vu.
“Chết đi”, Âm Sơn Lão Vu mặt mày tôi độc, há hốc miệng, một thanh kiếm vừa dài vừa mảnh vung ra, cứ thế chĩa về phía trán Diệp Thành.
“Lão tử sợ sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn đạp ra bộ pháp huyền diệu né qua nhát kiếm tuyệt sát kia sau đó đánh ra chưởng Cuồng Long Thiên Nộ, Âm Sơn Lão Vu lập tức lảo đảo lùi về sau, đầu óc choáng váng.
A….!
Cơn choáng váng do một roi trước đó quất xuống khiến ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, lại đã bị trúng tiếp một chưởng Hàng Long Thiên Nộ của Diệp Thành. Âm Sơn Lão Vu lập tức lảo đảo lùi về sau, cơn đau đớn dữ dội choán lấy đầu óc.
“Tiểu tử, đánh hay lắm”, Ngô Tam Pháo hú hét, lại một lần nữa tới trước Âm Sơn Lão Vu, hắn đánh ra một chưởng bá đạo khiến Âm Sơn Lão Vu lùi về sau, sau chưởng đó, trên vai của ông ta để lại một vết thương rất sâu. Cánh tay của Âm Sơn Lão Vu suýt chút nữa bị bẻ gãy.
Phụt! Phụt!
Diệp Thành cũng chẳng phải nhàn rỗi, vai trò của hắn chính là đánh úp, Ngô Tam Pháo tạo cơ hội cho hắn, hắn đương nhiên không thể bỏ phí, cứ thế sát phạt tới trước mặt Âm Sơn Lão Vu, sau một hồi vùng vẫy, hắn vội vàng lùi về sau.
Diệp Thành lùi về sau, Ngô Tam Pháo lại tấn công liên tiếp.
Cứ thế, Âm Sơn Lão Vu xông ra khỏi cửa hang không lâu trước đó lại bị hai tên súc sinh đánh lùi lại sơn động, còn bọn chúng lúc này vẫn hùng hùng hổ hổ sát phạt lên.
Phong thần quyết!
Thái sơn áp đỉnh!
Bạo long chưởng!
Thái cực diễn thiên!
Trong sơn động liên tiếp vang lên tiếng hô hào của cả hai tên.
Rầm!
Đùng! Đoàng!
Sơn động với tiếng nổ đùng đoàng không dứt, cả vùng núi non như rung chuyển.
Ngay sau đó, Âm Sơn Lão Vu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, đôi mắt mờ đi.
Lúc này, Ngô Tam Pháo đã vung đại đao tới, chém xuống một nhát suýt chút nữa chém trúng Âm Sơn Lão Vu.
A….!
Âm Sơn Lão Vu gằn giọng vung tay đánh lui Ngô Tam Pháo, thế nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững thì một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành đã giáng xuống, vẫn là Phong Thần Quyết, đại chiêu tấn công đơn lẻ, một kiếm chém trúng ngực Âm Sơn Lão Vu.
“Chết đi”, Âm Sơn Lão Vu mặt mày tôi độc, há hốc miệng, một thanh kiếm vừa dài vừa mảnh vung ra, cứ thế chĩa về phía trán Diệp Thành.
“Lão tử sợ sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn đạp ra bộ pháp huyền diệu né qua nhát kiếm tuyệt sát kia sau đó đánh ra chưởng Cuồng Long Thiên Nộ, Âm Sơn Lão Vu lập tức lảo đảo lùi về sau, đầu óc choáng váng.
A….!
Cơn choáng váng do một roi trước đó quất xuống khiến ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, lại đã bị trúng tiếp một chưởng Hàng Long Thiên Nộ của Diệp Thành. Âm Sơn Lão Vu lập tức lảo đảo lùi về sau, cơn đau đớn dữ dội choán lấy đầu óc.
“Tiểu tử, đánh hay lắm”, Ngô Tam Pháo hú hét, lại một lần nữa tới trước Âm Sơn Lão Vu, hắn đánh ra một chưởng bá đạo khiến Âm Sơn Lão Vu lùi về sau, sau chưởng đó, trên vai của ông ta để lại một vết thương rất sâu. Cánh tay của Âm Sơn Lão Vu suýt chút nữa bị bẻ gãy.
Phụt! Phụt!
Diệp Thành cũng chẳng phải nhàn rỗi, vai trò của hắn chính là đánh úp, Ngô Tam Pháo tạo cơ hội cho hắn, hắn đương nhiên không thể bỏ phí, cứ thế sát phạt tới trước mặt Âm Sơn Lão Vu, sau một hồi vùng vẫy, hắn vội vàng lùi về sau.
Diệp Thành lùi về sau, Ngô Tam Pháo lại tấn công liên tiếp.
Cứ thế, Âm Sơn Lão Vu xông ra khỏi cửa hang không lâu trước đó lại bị hai tên súc sinh đánh lùi lại sơn động, còn bọn chúng lúc này vẫn hùng hùng hổ hổ sát phạt lên.
Phong thần quyết!
Thái sơn áp đỉnh!
Bạo long chưởng!
Thái cực diễn thiên!
Trong sơn động liên tiếp vang lên tiếng hô hào của cả hai tên.
Rầm!
Đùng! Đoàng!
Sơn động với tiếng nổ đùng đoàng không dứt, cả vùng núi non như rung chuyển.