Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt!

Máu bắn tung toé, ngực Vương Nguyên Hoá nháy mắt bị đâm thủng, sát khí đáng sợ vẫn đang hoành hành trong cơ thể ông ta.

Ông ta vung tay tung ra một chưởng, nhưng lại đụng phải Hàng Long Bát Hoang của Diệp Thành.

Phụt!

Vương Nguyên Hoá bay lộn ngược, va mạnh vào một ngọn núi hùng vĩ khiến nó nứt ra.

Mẹ kiếp!

Phía dưới, Tư Đồ Nam nhìn thấy cảnh này mà hai mắt trợn tròn, hắn ta đã nghe truyền thuyết về sát thần Tần Vũ, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ thật sự có thể đánh cảnh giới Chuẩn Thiên bị thương nặng.

“Ngươi thật sự không chết không thôi sao?”, chẳng mấy chốc, Vương Nguyên Hoá tóc tai bù xù nhảy ra từ trong đống đá vụn, tuy bị thương nhưng khí thế lại tăng thêm một bậc, hiển nhiên ông ta dã sử dụng bí pháp tăng sức chiến đấu.

“Không phải không chết không thôi, mà là ông chết”, Diệp Thành không nhiều lời, trực tiếp nhào tới, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng vàng với sức chiến đấu vô song, hắn lúc này như một chiến thần.

“Vậy thì đánh đến khi ngươi chết ta sống đi”, Vương Nguyên Hoá nổi giận, lấy Kim Giao Giản ra, nhất giản vung ra hoá thành vùng biển huyền quang.

Diệp Thành cười khẩy, chém ra một đao Bát Hoang khiến biển huyền quang thoáng chốc nổ tung, mà một nhát kiếm sau đó cũng chém ra kiếm mang không gì sánh được.

Bang!

Âm thanh kim loại va chạm lập tức vang lên, Vương Nguyên Hoá bị một kiếm của Diệp Thành chém lảo đảo lùi lại.

Hàng Long Bát Hoang!

Diệp Thành xông tới, không nói một lời đã tung ra một đòn bí pháp hỗn hợp, Vương Nguyên Hoá còn chưa đứng vững đã bị đánh hộc máu lùi về phía sau.

A!

Vương Nguyên Hoá đầu tóc rối bù, tiếng gầm rung trời, vừa đứng vững lại đã điên cuồng vung tay, từng thần thông cái thế đáng sợ vung tới.

Diệp Thành còn mạnh mẽ hơn, không chơi trò trẻ con nữa, hắn ra tay nhanh chóng, dứt khoát, mạnh mẽ, bá đạo, khí thế một quyền Bát Hoang đánh cho Vương Nguyên Hoá không ngừng lùi lại phía sau.

Trấn áp!

Vương Nguyên Hoá phát điên, gọi binh khí bản mệnh ra, đó là một cổ ấn, tuy uy lực không yếu nhưng trong mắt Diệp Thành lại chẳng là gì.

Cút!

Cổ ấn vừa mới khôi phục sức mạnh, còn chưa kịp hạ xuống đã bị một đao của Diệp Thành chém bay.

Phụt!

Vương Nguyên Hoá lại hộc máu, lảo đảo lùi lại, mỗi bước lùi lại đều khiến một khoảng hư không sụp đổ.

“Không lãng phí thời gian với ông nữa”, Diệp Thành nhào tới, hơn nữa không phải một mình, năm Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên Kim Hiệt, Phong Dực, Hoả Chân, Thiên Chu và Địa Diệt cũng được hắn gọi ra hết.

“Âm Minh tử tướng?”, nhìn thấy phía Kim Hiệt, trong mắt Vương Nguyên Hoá hiện lên vẻ kinh hãi, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhận ra đó là cái gì, đó chính là năm Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên!

Lúc này ông ta nào còn ý nghĩ đánh nhau nữa, xoay người bỏ chạy.

Đi đâu!

Ông ta vừa bay được khoảng năm mươi trượng, phía đối diện đã có một người toàn thân được ánh sáng vàng bao phủ chậm rãi đi tới, nhìn kỹ lại thì thấy cũng là Diệp Thành, ồ không đúng, chính xác hơn là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Diệp Thành.

“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, vẻ mặt Vương Nguyên Hoá chợt thay đổi, ông ta chưa từng nghĩ sát thần Tần Vũ cũng am hiểu thiên phú thần thông của Huyền Linh Chi Thể.

Giết!

Theo lệnh của Diệp Thành, hắn với đạo thân kẹp chặt từ trước và sau, năm Âm Minh tử tướng tấn công từ hai phía, bao vây Vương Nguyên Hoá ở giữa.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến lập tức bắt đầu, cảnh tượng vô cùng hào hùng, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ, toàn bộ hư không đều được bao phủ bởi ánh sáng vàng, rực rỡ chói mắt.

A!

Chẳng mấy chốc, sâu trong quần sơn vang lên tiếng gào thét của Vương Nguyên Hoá.

Ông ta cực kỳ thê thảm, với tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng bị phía Diệp Thành đánh cho không còn sức trở mình.

Phụt!

Đến lúc nào đó, một bóng người đẫm máu từ hư không rơi xuống khiến một ngọn núi sụp đổ, loáng thoáng có thể thấy vết máu đáng sợ ở bụng dưới của ông ta, đó chính là đan hải đã bị phế.

Lúc này bộ dáng của ông ta không còn là một ông lão lưng gù nữa, mà đã bị Diệp Thành đánh trở lại hình dạng ban đầu.

Tu luyện mấy trăm năm, đan hải bị phế bỏ, ông ta đã trở thành một kẻ vô dụng không hơn không kém, không còn là thần tiên nữa, cho dù sống lại cũng không còn là gia chủ nhà họ Vương, ngày tháng sau này của ông ta cũng sẽ cực kỳ thê thảm.

“Ta với ngươi không thù không oán, sao lại giết ta?”, giữa đống sỏi đá, Vương Nguyên Hoá oán hận nhìn Diệp Thành với vẻ dữ tợn.

“Ông có chắc là không thù không oán không?”, giọng nói ung dung vang lên, Diệp Thành chầm chậm đi tới, cởi bỏ mặt nạ Quỷ Minh, lộ ra khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, hơn nữa còn mang theo vẻ thăng trầm của năm tháng.

“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, đột nhiên hai mắt Vương Nguyên Hoá lồi lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng tử co lại cỡ đầu kim, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không thể tin được.

“Không… Không thể nào…”, ánh mắt Vương Nguyên Hoá hiện lên vẻ kinh hãi, sao ông ta có thể ngờ rằng Diệp Thành vẫn còn sống, sao có thể nghĩ sát thần Tần Vũ nổi danh Đại Sở lại chính là Diệp Thành mà bọn họ giết ngày hôm đó, tất cả những điều này khiến ông ta không thể tin được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK