Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, bầu không khí trong đại điện Hằng Nhạc Tông ngột ngạt đến cực điểm.

Phía trên, nhóm người phía Thông Huyền Chân Nhân ngồi nghiêm trang, mặt ai cũng xanh mét.

Bọn họ vốn đều đang bế quan nhưng lại bị các trưởng lão đánh thức, sau khi nghe bẩm báo, ai nấy đều nổi trận lôi đình.

Phía dưới là Doãn Chí Bình đang đứng, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Lúc này trong lòng hắn ta đang nghĩ dù thế nào cũng phải lôi được kẻ báo tin cho phía Thông Huyền ra, sau đó tra tấn đến chết, nếu không vì kẻ đó thì phía Thông Huyền sẽ không nửa đêm xuất quan để khiển trách hắn ta.

“Lá gan của ngươi đúng là đã lớn hơn rồi”, cuối cùng, bầu không khí tĩnh lặng trong đại điện bị tiếng quát dữ tợn của Thông Huyền Chân Nhân phá vỡ: “Liên kết với Chính Dương Tông tấn công Thanh Vân Tông, ai cho ngươi quyền đó?”

“Lão tổ, con cứ nghĩ không có chuyện gì, nên…”

“Ngươi biết cái gì!”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh ngắt lời Doãn Chí Bình: “Nếu Thanh Vân Tông bị tiêu diệt, mục tiêu tiếp theo của Chính Dương Tông sẽ là Hằng Nhạc chúng ta, đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu sao?”

“Hằng Nhạc Tông ngày nay đã không còn là Hằng Nhạc Tông ngày xưa nữa”, Doãn Chí Bình liếc nhìn đám người phía Thông Huyền: “Đội quân của chúng ra binh hùng tướng mạnh, cho dù một mình chiến đấu với Chính Dương Tông, con tin cũng sẽ không thua”.

“Ngươi không biết Chính Dương Tông mạnh thế nào đâu”, Thông Huyền Chân Nhân hét lên giận dữ: “Lần này ngươi làm vậy đã đẩy Hằng Nhạc vào tình thế muôn đời không thể trở mình, ngươi là chưởng giáo của một tông mà lại không phân rõ được tình hình sao?”

“Con…”

“Không cần nói nữa, rút quân đi”, không đợi Doãn Chí Bình nói xong, một lão tổ khác của Hằng Nhạc Tông đã trầm giọng ra lệnh: “Bây giờ, ngay lập tức”.

“Tuân lệnh”, Doãn Chí Bình hít sâu một hơi, vẻ mặt càng thêm khó coi, trong mắt thậm chí còn loé lên tia hung hãn.

Nói xong hắn ta xoay người bước ra ngoài, nhưng sát khí lại không kìm được mà lan ra: “Đừng để ta tra được kẻ nào đã báo tin cho mấy lão già này, nếu không ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết”.

“Chưởng giáo”, hắn ta vừa ra ngoài, các trưởng lão đã vây quanh.

“Truyền lệnh của ta, rút quân, đồng thời trói ba cô con gái của nhà họ Chu đưa đến phủ của ta”.

“Nhà họ Chu?”, các trưởng lão hơi khó xử: “Chưởng giáo, nhà họ Chu là gia tộc phụ thuộc Hằng Nhạc, hơn nữa thực lực không yếu, chúng ta làm vậy có phải… có phải hơi…”

“Vậy thông báo cho Chu Bá Thiên, nếu không giao ba cô con gái ra thì đêm nay ta sẽ diệt sạch cả nhà ông ta”, vẻ mặt Doãn Chí Bình vặn vẹo, vô cùng đáng sợ.

Nói xong hắn ta phất tay áo, xoay người biến mất.

Sau khi hắn ta đi, mấy trưởng lão do dự: “Đi thôi, đi thôi! Nếu phía lão tổ có trách tội thì cũng có Doãn Chí Bình chịu, chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, động đến ai chứ không thể động đến Doãn Chí Bình”.

Bên này, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, sau khi Doãn Chí Bình rời đi, bầu không khí cũng không hề dịu xuống mà ngược lại còn trở nên ngột ngạt hơn.

“Thông Huyền sư huynh, tầm nhìn của Doãn Chí Bình thật sự cách biệt rất xa với Dương Đỉnh Thiên!”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhàn nhạt nói.

“Đừng nhắc đến Dương Đỉnh Thiên với ta”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh, sắc mặt xám xịt: “Còn Doãn Chí Bình, ta sẽ đích thân theo dõi, có ai chưa từng phạm sai lầm? Hắn cần thời gian để mài dũa, vấn đề không lớn”.

Chẳng bao lâu, đại quân Hằng Nhạc đang bao vây Thanh Vân Tông nhận được lệnh rút lui.

Mệnh lệnh đến nhanh mà đại quân Hằng Nhạc rút lui cũng nhanh, đến nỗi phía Chính Dương Tông còn chưa phản ứng kịp.

Khốn kiếp!

Sau khi nghe tin Hằng Nhạc Tông rút lui, Thành Côn tức giận: “Doãn Chí Bình, ngươi dám chơi ta”.

“Chuyện này không đơn giản vậy đâu”, Ân Trụ nghiêm nghị nói: “Chắc chắn là phía Thông Huyền đã biết tin gì đó nên xuất quan trước thời hạn, lệnh rút quân chắc chắn cũng do phía Thông Huyền ban xuống”.

“Thật sự đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng”, một Thái Thượng trưởng lão khác của Chính Dương Tông lạnh lùng nói.

“Rút quân đi!”, cho dù đang hừng hực lửa giận nhưng Thành Côn vẫn phải cố nén, tuy tức giận nhưng ông ta vẫn chưa mất lý trí. Hằng Nhạc Tông đã rút quân rồi, chỉ một mình Chính Dương Tông rất khó có thể phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân.

Hơn nữa ông ta sợ rằng Thanh Vân Tông sẽ tấn công bất chợt từ bên trong.

Bởi vì đại quân Chính Dương Tông phái đi vây đánh Thanh Vân không phải toàn bộ lực lượng, mà điện chính của Thanh Vân lại có toàn bộ lực lượng của tông, nếu họ dốc toàn lực thì đại quân Chính Dương Tông chắc chắn sẽ thảm bại nặng nề.

Chẳng mấy chốc, sau khi Hằng Nhạc Tông rút quân chưa đầy một khắc, Chính Dương Tông cũng rút quân, hơn nữa trên mặt ai cũng viết hai chữ: Bức bối.

“Nhìn xem, nhìn xem, ta nói rồi mà! Hằng Nhạc và Chính Dương kiểu gì cũng rút quân”, thấy đại quân Hằng Nhạc và Chính Dương lần lượt rút lui, những người được tứ phương phái tới nghe ngóng tin tức đều cảm thán.

“Chắc chắn phía Hằng Nhạc Tông đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không cũng không làm vậy”.

“Ba tông hỗn chiến coi như tạm thời kết thúc ở đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK