Đúng như Minh Đế đã nói... Hắn phải chịu được cô đơn.
Thời gian trôi qua như con thôi, không biết qua bao năm rồi.
Hắn cứ đi như thế đến khi gặp được một bức tường thành kéo dài mấy vạn dặm xuất hiện, hắn mới dừng chân.
Một trăm năm ở trong Lục Đạo, lần đầu tiên hắn dừng chân lẳng lặng đứng nhìn.
Cửa thành này khổng lồ sừng sững, hắn đứng bên dưới chả khác gì một con kiến hôi. Nó cứ đứng đó yên lặng, lạnh lẽo như băng không biết đã ở đó bao lâu.
Trước cửa thành có hai quỷ tượng đá ngồi, sừng sững như núi sông, hung thần ác sát không cử động như hai thần thủ vệ ở đó.
Trước cửa có khắc ba chữ to đỏ hồng: Địa Ngục Đạo.
Diệp Thành đứng lại, ngửa đầu nhìn ba chữ này, ba chữ Địa Ngục Đạo như ba ngọn núi nguy nga khí thế hùng vĩ, khiến hắn cảm thấy áp lực.
Địa Ngục Đạo là cửa đầu tiên trong Lục Đạo Luân Hồi.
Hắn thầm nghĩ rồi quyết đoán bước vào cửa.
Bước một chân này giống như bước nửa người vào địa ngục, trên đầu sấm chớp nổ tàn phá khắp nơi, từng ngọn sấp điện đánh xuống thủng cả đất trời.
Bên dưới là biển lửa đen ngòm chảy hừng hực, cuồn cuộn nổi lên sóng, mỗi ngọn sóng đều như muốn thôn tính đất cả, hủy diệt tận cùng.
Ánh mắt của Diệp Thành rung lên, lại bị biển lửa cuồn cuộn bên dưới phủ đi.
Hắn chưởng ra như một lưỡi đao sắc bén, bổ xuống biển lửa mà xông lên.
Nhưng trời lại giáng sấm chớp, bổ vào người vừa nhảy xuống khiến Thánh Thể cũng phải tróc da bong thịt, chưa kịp rơi xuống nếu không đã bị biển lửa nuốt chửng.
Sấm và lửa này quá quỷ dị, lửa thiêu cơ thể, sét đánh nguyên thần.
Thánh Thể của hắn đã bị thiêu cháy từ bách hải tứ chi, lục phủ ngũ tạng và bát mạch kỳ kinh, thậm chí ngay cả mỗi mạch máu nhỏ.
Chỉ có mỗi chân thân nguyên thần của hắn là vẫn không tổn hại và xé rách.
Tuy hắn đã trải qua luyện thể và luyện hồn, nhưng cũng khó mà chống lại được cơn đau kéo đến cơ thể mà gào lên.
“Địa Ngục Đạo của Lục Đạo Luân Hồi là cơn đau nhức trăm năm rèn cơ thể”.
Trong bóng tối có một giọng nói lạnh như băng vang vọng khắp Địa Ngục Đạo.
Một trăm năm? Hai con ngươi của Diệp Thành đỏ hồng, hơn mười tức đã đau đến cào da xé thịt thế này rồi chứ nói gì đến trăm năm.
“Cửa đầu tiên của Lục Đạo Luân Hồi khủng khiếp thế này sao?”
Diệp Thành cắn răng, cực nhọc đi về phía trước, mỗi một bước đều là cơn đau nhức từ xương cốt nhập vào linh hồn không thể nào chịu nổi.
Trên đỉnh núi Giới Minh, Minh Đế và Đế Hoang vẫn im lặng đứng ở đó.
Trước mặt họ treo một màn nước, hình ảnh đang diễn ra trong màn nước chính là Địa Ngục Đạo của Lục Đạo Luân Hồi.
Bên cạnh họ, sắc mặt của Minh Tuyệt và Bạch Chỉ cũng sợ hãi đến trắng bệch.
Mỗi một giây trên màn hình, Thánh thể của Diệp Thành đều bị đánh trầy da tróc vảy. Mỗi giây trôi qua, nguyên thần của hắn liên tục bị xé rách.
Nhìn hình ảnh này, đừng nói là người đang trong cuộc mà người xem thôi đã thấy đau thay rồi.
Mà hắn phải chịu một trăm năm với sự tra tấn này nữa sao? Vả lại, nơi này chỉ mới là cửa đầu tiên của Lục Đạo, có thể tưởng tượng được về sau càng đáng sợ hơn bao nhiêu lần.
“Sư tôn, hắn nhất định phải chịu hình phạt này suốt trăm năm à? Có cách nào vượt qua cửa này sớm hơn không?”, Minh Tuyệt với Bạch Chỉ nhìn Minh Đế và Đế Hoang.
“Dư không được, thiếu không xong. Nếu hắn có thể sống qua trăm năm nay, mới có thể vượt qua ải”. Minh Đế bình tĩnh nói.
Ông ấy dừng lại liếc sang Đế Hoang.
Đế Hoang cũng từng vượt qua cửa ải này, nên ông ấy biết rõ hơn bất cứ người nào hết... Sự đáng sợ và đau đớn ở Địa Ngục Đạo thật sự quá khủng khiếp.
Đế Hoang im lặng, chỉ nhìn trên màn hình với đôi mắt không chút cảm xúc để ý.
Ông ấy tin chắc, năm đó bản thân có thể vượt qua thì Diệp Thành cũng sẽ qua. Ông ấy chưa bao giờ nghi ngờ với hậu bối Thánh Thể.
Nếu ngay cả Địa Ngục Đạo không qua được, thì đó mới là đang bôi nhọ uy danh Thánh Thể. Hai vị đế tôn cả đời tàn sát, không sợ con đường phía trước.
Địa Ngục Đạo, hai chân của Diệp Thành run rẩy khổ sở đi về phía trước.
Trong lúc hai người Bạch Chỉ đối thoại, trong Địa Ngục Đạo đã qua vài năm, sấm và lửa đã tàn phá Diệp Thành không ra hình người.
Mỗi một đường sấm chớp đều để lại một vết thương trên nguyên thần của hắn, mỗi một ngọn lửa địa ngục khiến Thánh thể của hắn văng tung tóe.
Thời gian dần trôi, ngày này lại ngày khác, năm nay qua năm nọ.
Hắn cứ cô độc lảo đảo đi về phía trước, Thái Cổ Thánh Thể không biết đã bị đốt trụi bao nhiêu lần, Nguyên Thần Chân Thân không biết đã bị chôn vui bao nhiêu lần
Ấy vậy mà hắn vẫn đứng, hai chân dù run rẩy vẫn cố gắng bò dậy trong cực hình.
Địa Ngục Đạo không người cũng không có sinh linh, chỉ có sấm chớp và lửa địa ngục.
Hắn chỉ biết kéo cơ thể đau nhức của mình, chống lại sự cô đơn trăm năm đi về phía trước bởi vì, một khi hắn đánh mất chút ý chí lập tức sẽ thất bại.
Không biết trải qua bao nhiêu năm, tròng mắt của hắn cũng trở nên đờ đẫn và trống rỗng không còn chút cảm xúc nào giống hệt như một cái xác không hồn.
Hắn đã đau đến mức không còn đau nữa, mỗi ngày mỗi năm sấm chớp và lửa địa ngục thay phiên nhau vật tơi tả vào người hắn nên cảm giác đau đã biến mất, không còn thấy đau nhức nữa.
Chỉ có một chấp niệm mạnh mẽ, chất chồng kéo hắn đi về phía trước chính là: Về nhà.
Đúng, phải về nhà. Dù có chết cũng phải quay về, quê hương đang đợi hắn.
Trong suốt năm tháng dài đằng đẳng không hồi kết, mỗi giây mỗi phút như là vết đao khắc vào lòng hắn khiến tâm cảnh hoang tàn của hắn thành tổ ong.
Khi lửa đen của địa ngục tắt, sấm chớp trên không trùng ngừng bổ xuống, thời hạn một trăm năm của cửa ải đầu tiên đã sắp kết thúc.
Hắn đi ra, sống sót thoát qua cơn đau đớn khi rèn thể một trăm năm trong Địa Ngục Đạo.
Thế giới trước mắt lại là một mảnh đất khô cằn không có điểm dừng, con kiến hôi cô độc hắn đây lại bắt đầu cuộc hành trình lần nữa.
Sau lưng, Địa Ngục Đạo ầm ầm sụp đổ hóa thành tro bụi in vào lịch sử giống như nó chưa từng xuất hiện.