Mau chóng khôi phục thương thế đi!
Sự im lặng kéo dài cuối cùng cũng bị giọng nói khàn khàn của Diệp Thành phá vỡ, máu và nước mắt trong mắt hắn cũng đã bốc hơi hết.
Nghe vậy, mọi người hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài thành.
Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, sẽ còn nhiều người phải chết hơn nữa, họ không có thời gian để đau lòng, họ cần thời gian để giữ trạng thái đỉnh phong để chuẩn bị cho trận huyết chiến không ngừng nghỉ tiếp theo, bảo vệ ngôi nhà của mình.
Các tu sĩ Đại Sở rút lui từ Bắc Sở về đều khoanh chân ngồi trên đất, có Đan Thành cung cấp Thánh dược trị thương.
Còn những tu sĩ trấn giữ Nam Sở lúc trước chưa tham gia đại chiến Bắc Sở hầu hết đều ở trạng thái đỉnh phong, lúc này tất cả đều đã lên tường thành, vẻ mặt ai cũng giận giữ, sẵn sàng ứng phó với sự tấn công của đại quân Thiên Ma bất cứ lúc nào.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Khi mọi người đang trị thương thì phía Man Sơn và Viêm Long đã chạy khắp tường thành, thúc giục tu sĩ Đại Sở sắp xếp cường nỏ.
Cường nỏ dày hơn chiến mâu một chút, nó không phải cường nỏ bình thường mà bên trên được lạc ấn bí pháp đáng sợ, có lẽ không có tác dụng với cao thủ cấp bậc ma tướng nhưng với ma binh thì rất có hiệu quả.
Trên tường thành ba triệu dặm đều được gắn cường nỏ, nếu đại quân Thiên Ma dám tiến lên chắc chắn sẽ bị cường nỏ này bắn trúng.
Nhanh nhanh nhanh!
Đạo Huyền Chân Nhân và Phong Vô Ngấn cũng thúc giục, trên tường thành ba triệu dặm có một hàng cung tiễn thủ đứng ngay ngắn, những cung tiễn này là do Chú Kiếm Thành cung cấp, tất cả đều được lạc ấn bí thuật kinh khủng, không có tác dụng với ma tướng nhưng rất hữu dụng với ma binh.
Nhanh nhanh nhanh!
Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông cũng đang bận rộn, họ tập hợp tất cả những người thông hiểu trận pháp kết giới trong Đại Sở, không ngừng tăng cường trận văn trên tường thành để đảm bảo khả năng chịu đòn của tường thành.
Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Đêm đen, trong đại điện trụ sở chính của Thiên Đình, người tập trung đông đúc, tất cả đều là lãnh đạo mỗi phương: Thánh chủ Thiên Đình Diệp Thành, chưởng giáo Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng, chưởng giáo Hằng Nhạc Tông Liễu Dật, chưởng giáo Thanh Vân Chu Ngạo, chư vương các đời, hậu duệ cửu hoàng với Thái Thượng trưởng lão của các thế gia lớn và Thiên Đình.
Lần này mới là đại liên minh theo đúng nghĩa, tất cả các thế lực của Đại Sở ngoại trừ những thế lực đã bị tiêu diệt thì hầu hết đều ở đây, có thể nói là vạn cổ thịnh thế chưa từng có trong lịch sử Đại Sở.
Đại điện lặng im như tờ.
Có lẽ vì ân oán tranh chấp lâu dài khiến họ vẫn còn khúc mắc với nhau, chẳng hạn như các chư vương và hậu duệ hoàng đế, chẳng hạn như các thế gia lớn với các chư vương, chẳng hạn như Cơ Tuyết Băng và Pháp Luân Vương.
Nhưng đại quân Thiên Ma ba trăm dặm ngoài thành khiến họ có cơ hội tập trung hết ở đây, Đại Sở nội loạn còn kém xa so với sự xâm lược của Thiên Ma.
Từ thời Sở Hoàng đến giờ, Đại Sở hỗn loạn mấy chục nghìn năm, ai có thể ngờ các thế lực thù địch hôm nay lại sát cánh bên nhau? Cảnh tượng này sao có thể không khiến người ta cảm khái? Đại Sở ngày nay khiến người khác vui vẻ yên tâm.
“Chắc hẳn các vị đã được thấy sự cường đại của Thiên Ma”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khàn đặc phá vỡ sự im lặng trong đại điện: “Muốn thắng trận này, chúng ta cần phải đoàn kết tuyệt đối”.
“Nhưng không biết ‘tuyệt đối’ mà ngươi nói là phải ‘tuyệt đối’ đến mức nào?”, Huyết Vương liếc nhìn Diệp Thành.
“Chúng ta cần một thống soái, đại quân tu sĩ Đại Sở cần một người chỉ huy thống nhất”, Diệp Thành nhẹ giọng lên tiếng.
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong đại điện, đặc biệt là các vị vương đều cau mày. Thống soái thì chỉ có một người, họ đều là đế vương, đều vô cùng kiêu ngạo, sao có thể nghe theo chỉ huy của người khác.
Nhưng họ cũng hiểu, trận đại chiến này rất cần một người chỉ huy thống nhất, như vậy mới có thể phát huy tối đa sức chiến đấu của tu sĩ Đại Sở, nếu chỉ tập trung một lần mà vẫn mạnh ai nấy làm thì Đại Sở vẫn sẽ loạn.
“Nhưng không biết ai sẽ lên làm thống soái?”, sau khi im lặng, Phệ Hồn Vương cất tiếng hỏi, khi nói còn không quên nhìn Diệp Thành.
“Nếu tám vị tiền bối bằng lòng thì có thể chọn một người trong số các vị”, Diệp Thành lại nói, tám tiền bối mà hắn nói đương nhiên là chỉ các vị vương.
Nghe vậy, chư vương hơi bất ngờ.
Đây là Nam Sở, đại bản doanh của Thiên Đình Đại Sở, chư vương các đời hay hậu duệ hoàng đế đều không ngờ Thánh chủ Thiên Đình lại không cưỡng đoạt vị trí thống soái Đại Sở.
Chỉ một giây trước, trong lòng họ đều có tính toán riêng, tính xem làm thế nào để tranh giành vị trí thống soái.
Nhưng lời nói của Diệp Thành khiến họ cảm thấy bản thân rất nực cười, đến giờ họ vẫn đang tự lừa mình dối người, sức chiến đấu chẳng bằng hậu bối, dũng khí và tấm lòng chẳng rộng lượng bằng hậu bối, đế vương vô song như họ chỉ như một trò đùa.
Đột nhiên các vị vương cười tự giễu, ai cũng xua tay.
Khi xưa họ thua hoàng đế Đại Sở không phải ngẫu nhiên, phần lớn là do thống soái thất sách, thời đại này họ lại thua Thiên Đình Đại Sở, cho dù Diệp Thành không có ý định tranh vị trí thống soái thì họ cũng chẳng có mặt mũi đảm đương.
Họ thừa nhận cho dù làm thống soái thì cũng không có tự tin thắng trận này, họ không tự tin không có nghĩa là Diệp Thành cũng không có.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi Diệp Thành đã thành lập được Thiên Đình xưng bá Đại Sở, không chỉ dựa vào sức chiến đấu mà còn có bản lĩnh và sự quyết đoán, khí phách hoàng đế và khả năng thống ngự hơn người, thành tích bấy lâu nay của hắn đã vượt xa hoàng đế cùng kỳ trong quá khứ.
Thời đại chứng minh họ đều đã già.
Sự thật cũng chứng minh đây không còn là năm tháng huy hoàng của họ, lòng dũng cảm và trí tuệ của thiên kiêu thế hệ sau này vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Đến giờ phút này, còn ai có tâm trạng tranh giành ngôi vương nữa, Thiên Ma xâm lược, họ lại một lần nữa chật vật trốn chạy, họ đã mệt rồi, nếu không làm được hoàng đế thì làm người bảo vệ hoàng đế hậu thế cũng không tệ.
Bất giác, các vị vương đồng loạt ngước mắt lên, đều nhìn về phía Diệp Thành.