Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Hoang Đại Lục quá rộng lớn, so với phi hành thì truyền tống vực đài nhanh hơn, muốn đi tới nơi xa xôi thì chỉ cần thông qua truyền tống vực đài, đây cũng chính là lý do vì sao mà truyền tống vực đài lại quý giá đến vậy.

Khi Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đến đây thì bên dưới truyền tống vực đài đã có rất nhiều người tụ tập, xếp thành hàng.

Ánh mắt Diệp Thành như ngọn đuốc, hắn đã tìm chính xác được một người là người chuyển kiếp trong đám người, đó là một người thanh niên áo tím, tu vi không mạnh, chỉ ở cảnh giới Hoàng tầng thứ tư, huyết mạch cũng bất phàm.

Nhìn khuôn mặt người này, vẻ mặt Diệp Thành hoang mang, hắn nhớ lại kí ức xưa kia, và tìm thấy một đoạn kí ức trời cao trêu người: Trong đầu hắn hiện lên một cái tên đó là Hạo Thiên Trần Dạ nhưng cũng vì có thêm một phụ thân mà biết bao nhân quả kéo theo.

Không sai, người thanh niên mặc áo tím kia chính là Hạo Thiên Huyền Chấn, kiếp trước chính là Thánh Chủ của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở.

Trong chốc lát, vẻ mặt Diệp Thành hiện lên sự áy náy, đó là vì trong lòng hắn mang theo bao nhiêu nỗi khúc mắc khiến Hạo Thiên Huyền Chấn cho tới khi chết vẫn đau đáu biết bao tiếc nuối, cho tới chết cũng chưa được nghe hắn gọi một tiếng phụ thân.

Thấy Diệp Thành như vậy, Tiểu Linh Oa thở dài như thể nhìn ra Hạo Thiên Huyền Chấn trong dòng người.

Về chuyện của Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn thì người của Đại Sở không ai khong biết đến, còn một người là bằng hữu tốt với Diệp Thành như hắn thì lại biết nhiều hơn, một Hạo Thiên Trần Dạ khiến nhân quả dây dưa từ kiếp trước tới kiếp này.

Khi Tiểu Linh Oa thở dài thì Hạo Thiên Huyền Chấn ở phía trước mặt đã bước lên trên truyền tống vực đài, ông ta trả tiền thuê cho một lão già mặc áo đen canh giữ ở đây.

Lão già áo đen kia là trưởng lão của Thái Thanh Cung, được Thái Thanh Cung điều đến cổ trấn này canh giữ truyền tống vực đài, mục tiêu rất đơn giản, đó chính là điều tra Diệp Thành và xung quanh ông ta có rất nhiều Thánh Nhân của Thái Thanh Cung đi theo hỗ trợ.

“Đi đâu?”, lão già áo đen lãnh đạm lên tiếng hỏi, sau đó lại nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn, đôi mắt dừng lại lâu hơn ở túi đựng đồ dắt ở hông Hạo Thiên Huyền Chấn, đôi mắt nheo lại.

“Bẩm tiền bối, vãn bối tới Đông Thiên Cổ Thành”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội đáp lời, vẻ mặt cung kính.

“Ngươi có thể đi nhưng vật của Thái Thanh Cung ta thì phải để lại”, lão già áo đen cất giọng nói uy nghiêm mà cô tịch.

“Vật của Thái Thanh Cung?”, Hạo Thiên Huyền Chấn ngỡ ngàng, không biết lão già áo đen ám chỉ thứ gì.

“Còn giả vờ không biết?”, lão già áo đen hắng giọng phất tay lấy đi túi đựng đồ của Hạo Thiên Huyền Chấn sau đó tự lấy ra một viên thần châu màu vàng kim, “đây chính là thần châu Hạo Nguyệt của Thái Thanh Cung ta”.

“Tiền bối có phải nhìn nhầm rồi không?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội nói, “đây là bảo vật gia truyền của vãn bối mà”.

“Ngươi còn dám bịa đặt à?”, lão già áo đen gằn giọng phẫn nộ, uy lực mạnh mẽ của cấp bậc Thánh Nhân hiển hiện trấn áp khiến sắc mặt của Hạo Thiên Huyền Chấn tái nhợt đi, “ngươi tưởng rằng ta không biết vật của nhà ngươi sao?”

“Tiền bối, đây....đây thật sự là bảo vật gia truyền”, Hạo Thiên Huyền Chấn run rẩy, giọng nói sợ hãi, cuối cùng ông cũng nhìn ra ý đồ của lão già áo đen kia, rõ ràng lão ta thích bảo vật gia truyền của mình.

“Ngu xuẩn”, lão già áo đen rít lên lạnh lùng, “người đâu, mau chóng bắt lại cho ta”.

Thế rồi từ những nơi khuất ở tứ phương có người của Thái Thanh Cung hiện thân, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ bao vây Hạo Thiên Huyền Chấn trên truyền tống vực đài, sắc mặt lạnh lùng hung tợn.

Hạo Thiên Huyền Chấn tái mặt, toàn thân lạnh toát, bị một đám Thánh Nhân ép đến mức không dám cử động.

Ông ta có phần hối hận, biết rõ ý đồ đối phương thì không nên tỏ thái độ đối đầu khiến đối phương tức giận, kết cục mà ông ta có thể tưởng tượng được lúc này chính là chịu đựng sự cay nghiệt của Thái Thanh Cung.

Người ở tứ phương xuýt xoa, lần lượt lùi về sau, mặc dù biết Thái Thanh Cung rõ ràng ức hiếp người khác nhưng chỉ dám phẫn nộ mà không dám nói nên lời, Thái Thanh Cung là sự tồn tại thế nào, một khi khiến bọn chúng tức giận thì sẽ chết rất bi thảm, đây không phải là kết cục mà bọn họ muốn nhận lấy cho nên không một ai dám nhúng tay vào.

Nhất thời, tu sĩ tứ phương đều ném ánh mắt lo lắng về phía Hạo Thiên Huyền Chấn, nếu trách thì chỉ trách Hạo Thiên Huyền Chấn quá yếu, thế giới của kẻ mạnh chính là kẻ yếu đáng bị ức hiếp.

Giải đi!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, kẻ mặc áo đen lên tiếng, giọng nói u tịch mang theo sự mỉa mai.

Nghe lệnh, thuộc hạ lập tức tế ra xích sắt phù văn được tế luyện đặc biệt muốn trói chặt Hạo Thiên Huyền Chấn.

Thế nhưng không đợi tên kia tiến lên thì một đạo thần mang màu vàng kim đã bắn xuống dưới truyền tống vực đài mang theo uy lực đâm xuyên mạnh mẽ, cả chặng đường trấn áp khiến không gian nứt lìa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK