Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tạm vậy đi!”, nói xong, hắn lấy ra túi chứa đồ của Quỷ Tuyền Minh Tướng, vừa mở là ánh sáng toả ra xung quanh, ánh vàng lấp loé.

Dù là người từng trải như hắn cũng không khỏi kinh ngạc.

Chỉ nói minh thạch thôi đã không dưới trăm vạn.

Còn mấy đồ vàng mã, bí quyết, đan dược thì nhiều không kể xiết, phẩm cấp cũng không thấp, đều là bảo vật.

“Minh Tướng dưới trướng Diêm La đúng là giàu chảy mỡ!”

Diệp Thành thổn thức tặc lưỡi, so với con báo tinh kia thì túi chứa đồ này mới đúng là kho báu.

“Phải phi tang những thứ này, không thể để kẻ khác phát hiện!”

Tên này bắt đầu bận rộn, phân loại đan dược, bí quyết, đồ vàng mã ra từng đống.

Mà thứ hắn cần phi tang là đồ vàng mã này.

Đặc biệt là lò Điện Vương này, nhiều người đã biết Quỷ Tuyền Minh Tướng có nó, không thể để lại dẫn tới hoạ sát thân.

Một đống vàng mã bị hắn đánh nát, thêm vào tinh tuý, bị hắn luyện vào trong thanh kiếm đen, tăng phẩm cấp cho nó.

Thân chết ở chư thiên, pháp khí bản mạng của hắn cũng rơi mất trong tinh không.

Hiện tại, ở âm tào địa phủ, hắn lại tìm một món binh khí mới.

Thanh kiếm đen là lựa chọn tốt nhất, có Độn Giáp Thiên Tự thêm vào, cấp bậc tăng lên, uy lực của nó có thể nghiền nát tất cả.

Thời gian từ từ trôi qua, một ngày đã hết trong sự tĩnh lặng.

Nhiều đồ vàng mã tinh thuần bị luyện hoá, thanh kiếm đen sắp có đủ rồi.

Cấp bậc của hắn không ngừng tăng lên, từ Chuẩn Thánh thành Thánh Nhân, kiếm cũng không thua kém, kiếm khí hoành hành.

Tiếc là hắn không thể được như ý nguyện mà biến nó thành Thánh Vương Binh, muốn phá vỡ chướng ngại, nó cần cắn nuốt thêm đồ vàng mã.

Nhưng dù là thế, uy lực của nó vượt xa Thánh Nhân Binh bình thường, nhiều đồ như thế, đâu phải vô ích.

“Được phết!”, Diệp Thành cầm thanh kiếm đen, lật qua lật lại quan sát.

“Đã ở Minh giới địa phủ, ta ban tên cho ngươi: kiếm Âm Minh!”, Diệp Thành mỉm cười, càng nhìn càng thích.

“Sau này hãy theo ta!”, Diệp Thành cất kiếm Âm Minh, sau đó bay lên trời, lao thẳng tới cầu Nại Hà.

Rồi không lâu sau, hắn lại từ trên trời đáp xuống đất.

Cách đó không xa, hai toà quỷ sơn nguy nga tạo thành một quan ải, chính là cửa khẩu đi tới cầu Nại Hà, trang nghiêm mà âm trầm.

Canh giữ vẫn là hai Quỷ Vương, đứng ngay ngắn như hai môn thần, vẻ mặt hung ác.

Hai Quỷ Vương nhìn thoáng qua hắn một cái, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Lần trước gặp Diệp Thành, hắn chỉ là một nguyên thần mờ ảo, mà tu vi chỉ mới Thiên Cảnh.

Lúc này mới có bao lâu, đừng nói là có thân thể, hắn còn thành Quỷ Vương rồi, tu vi cũng thành Chuẩn Thánh.

Tốc độ thăng cấp này thật sự khiến hai người họ khiếp sợ.

Minh giới này còn có yêu nghiệt vậy sao? Thăng cấp như chơi đùa ấy nhỉ, khiến hai Quỷ Vương chúng ta sao mà chịu nổi.

Diệp Thành không để ý tới ánh mắt hai người, cũng không cho rằng Quỷ Vương sẽ cho mình vào, không có văn điệp qua cửa, không ai vào được.

Hắn nhìn cầu Nại Hà.

Cách khoảng không hư vô, hắn như thấy Sở Linh.

10 năm mới ra một lần, một mình cô đơn cỡ nào, dù là múc cho người ta uống canh vong tình thì cũng sẽ thở dài.

Biết Sở Linh ở trong đó không thể nhìn thấy gì, hắn cũng không vào được, tâm trạng đúng là dày vò.

“Chờ ta nhé!”, Diệp Thành cười rồi xoay người.

Khi hắn định rời đi thì bỗng xoay người lại.


Hai mắt toả ra ánh sao, nhìn chằm chằm một hướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK