Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm! Rầm!

Hư không rung chuyển, người mà thiên lôi ngưng tụ thành vẫn đang từ từ di chuyển về phía Diệp Thành.

Bộ pháp của người này ổn định có lực, toàn thân vững chãi như núi, mái tóc đen nhánh không có gió vẫn tung bay, đôi mắt sâu thăm thẳm như chứa đựng cả đất trời, mang theo uy nghiêm của một vị hoàng.

Trên đầu người này có một tấm thần đồ lơ lửng, khắc hoạ sơn hà đại nhạc, hiện lên thần huy vạn trượng, đan xen pháp tắc về đạo, giống như một vì sao lấp lánh.

Giữa đất trời, vì sự xuất hiện của người này mà đột nhiên im ắng, đến cả Pháp Luân Vương và phía Đao Hoàng đang đại chiến cũng ngừng tay, người nào người nấy nheo mắt nhìn người do thiên lôi ngưng tụ thành.

“Huyền Thần”, Pháp Luân Vương nheo mắt lại gần như chỉ còn bằng sợi chỉ, giọng điệu kinh ngạc.

“Sư thúc, đó là…”, mặc dù biết mình sẽ không nhìn nhầm nhưng Sở Linh và phía Dương Đỉnh Thiên vẫn nhìn về phía Hằng Nhạc Chân Nhân hi vọng có thể có được đáp án.

“Thuỷ tổ tam tông Huyền Thần”, Hằng Nhạc Chân Nhân vội vói.

“Sao có thể? Thần Hoàng, chuyện…chuyện gì thế chứ?”, phía Cổ Tam Thông cũng ngỡ ngàng nhìn vào hư không, mặt mày rõ vẻ khó tin.

“Long…Long gia, chuyện gì vậy?”, trong số tất cả mọi người, người kinh ngạc nhất chính là Diệp Thành, người ở phía đối diện đang đi về phía này chính là thuỷ tổ tam tông Huyền Thần vì tượng đá của Thần Hoàng lúc này vẫn đang sừng sững trong Hằng Nhạc Tông, hắn đương nhiên quá quen thuộc với hình ảnh ông ấy rồi.

“Đó không phải là Huyền Thần thật”, Thái Hư Cổ Long đáp lời, “nói chính xác thì đó chính là lạc ấn về đạo của Huyền Thần”.

“Là sao?”, Diệp Thành gãi đầu.

“Là thiên kiếp thần phạt của ngươi tiếp xúc với lạc ấn về đạo của Huyền Thần nên ông ấy mới hiện thế trong hình thái như vậy”, Thái Hư Cổ Long giải thích, “đúng như ngươi nghĩ, đây là một phần của thiên kiếp thần phạt”.

“Còn có cả thiên kiếp thần phạt thế này cơ à?”, vẻ mặt Diệp Thành vô cùng đặc sắc.

“Tiểu tử, ngươi gặp chuyện lớn rồi”, Thái Hư Cổ Long vội nói, “còn thần phạt lạc ấn về đạo của kẻ mạnh có cấp bậc hơn cả thần phạt của thần thú linh thú, thần phạt này khó độ nhất, mức độ khủng khiếp của nó vượt qua sức tưởng tượng của ngươi, ở một ý nghĩa nào đó mà nói thì ngươi phải đối kháng với Huyền Thần”.

“Ôi trời, còn vậy sao?”, Diệp Thành không nhịn nổi mà lên tiếng mắng chửi.

Vù!

Hắn vừa dứt lời, thần đồ đang lơ lửng trên đầu thần hoàng Huyền Thần chợt rung lên quét ra một đạo thần quang nóng rực cứ thế bay về phía Diệp Thành, thần quang đó trông hết đỗi bình thường nhưng lại có uy lực vô cùng bá đạo.

Thấy vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh kiếm Thiên Khuyết chắn trước người.

Bang!

Đạo thần mang nóng rực kia cứ thế đánh vào kiếm Thiên Khuyết khiến Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi.

“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, đạo hiệu Cửu Châu Thần Đồ, chính là binh khí bản mệnh của Huyền Thần”, Thái Hư Cổ Long truyền âm, “cũng giống với Huyền Thần, nó cũng có lạc ấn về đạo, không phải là Cửu Châu Thần Đồ thực thụ nhưng dù là vậy thì ngươi cũng phải hết sức thận trọng, một khi bị pháp tắc về đạo của Huyền Thần làm trọng thương thì hậu quả không dễ chịu đâu, xưa kia lão tử cũng chịu không ít thiệt thòi trong Cửu Châu Thần Đồ này”.

“Đây là muốn ta chiến đấu với vị Hoàng sao?”, Diệp Thành cố gắng đứng vững, khi nói giọng nói hãy còn run rẩy.

Roẹt!

Phía đối diện, Huyền Thần bước ra một bước rồi biến mất.

Thấy vậy Diệp Thành lùi về sau.

Thế nhưng động tác của Diệp Thành vẫn chậm hơn một chút vì Huyền Thần đã xuất hiện ở không gian cách hắn ba trượng sau đó vung tay bạt tới, trông chưởng đánh này hết sức đơn giản nhưng lại hàm chứa mấy chục loại thần thông đang biến hoá.

Ngay sau đó Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi, cơ thể thánh thể mạnh mẽ bị đánh gãy mười mấy đoạn xương.

“Chiến với ông ta ngươi càng yếu thì ông ta càng mạnh”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở.

Vù!

Diệp Thành lập tức gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh khôi phục lại thần uy cái thế của Hỗn Độn Thần Đỉnh, đè nén hư không va vào Cửu Châu Thần Đồ đang lơ lửng trên đầu Huyền Thần.

Bang! Rầm! Keng!

Một đỉnh một bản đồ cứ thế chinh phạt lẫn nhau trong hư không, chiếc đỉnh như núi Thái Sơn, bản đồ như ngân hà phát ra thần huy, phát ra thiên âm đại đạo, đó là cuộc tranh đấu giữa hai loại đạo, phát ra thần huy chói lọi.

Chiến!

Diệp Thành đã di chuyển, hắn sải bước ra cả vài trăm trượng, tung chưởng bát hoang dung hợp với rất nhiều bí pháp, mang theo chiến ý vô địch tấn công về phía Huyền Thần.

Huyền Thần không lùi về sau, ông ta vung một tay diễn hoá thiên địa, hoá thành càn khôn âm dương sau đó dung hợp với vô cực thái cực, một chưởng tung ra hoá giải uy lực trong bát hoang chưởng khiến Diệp Thành bay đi.

Phụt!

Diệp Thành lập tức phun ra máu, phần xương cốt còn chưa liền lại đã lại bị chém đứt vài đoạn.

“Lạc ấn về đạo và cơ thể thiên kiếp còn có thể thi triển bí thuật thần thông ư?”, Diệp Thành lau đi dòng máu nơi khoé miệng, ánh mắt hắn nghiêm trọng thấy rõ. Mặc dù là thiên kiếp thần phạt nhưng hắn có một cảm giác đó chính là thuỷ tổ tam tông Huyền Thần ở phía đối diện đúng là Thần Hoàng lừng lẫy xưa nay.

Làm lại!

Diệp Thành lại lần nữa xông lên, chiến ý lên cao, đã là thiên kiếp thần phạt thì hắn sẽ không e sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK