Gừ!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang vọng từ trong cơ thể của Diệp Thành, khí huyết vàng kim sục sôi giống như ngọn lửa bùng cháy khiến không gian trở nên méo mó.
Gừ!
Sau một tiếng rồng gầm mạnh mẽ, một đạo thần hồng màu vàng kim xuất phát từ trên đầu Diệp Thành xuyên lên trời.
Ngay sau đó, kim quang sáng chói bao quanh cơ thể hắn, ánh lên từng luồng khí màu vàng kim, mỗi một đạo kim quang đều rất dày và nặng, mái tóc dài màu vàng kim như dòng nước đổ, khí thế của hắn trong chốc lát tăng vọt mạnh mẽ, không hề yếu hơn Doãn Chí Bình.
“Ôi trời”, đột nhiên, tứ phương như bùng nổ, “Tần Vũ cũng chưa dùng hết sức”.
“Chuyện gì thế chứ?”, ánh mắt của rất nhiều người đều trợn tròn cả lên.
“Sát thần Tần Vũ, quả nhiên là anh hùng cái thế”.
“Mẹ kiếp, khả năng chiến đấu không thua kém gì Doãn Chí Bình cả”, ở bên, nhóm Vi Văn Trác kinh ngạc, kể cả là bọn họ thì cũng không hề biết Diệp Thành lại có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
“Lại còn che giấu thực lực”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng há hốc miệng, ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc, người bên trong kết giới kia đã từng huỷ hoại hết sự cao ngạo của cô ta.
“Khả năng chiến đấu thế này, bại hay thắng cũng chưa biết được”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc.
“Hắn sẽ thắng”, phía này, Hạo Thiên Thi Nguyệt chắp hay tay làm dáng vẻ cầu nguyện.
“Tỷ, hắn đúng là anh hùng cái thế”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ mỉm cười, “cái nhìn của tỷ quả nhiên không tồi”.
“Khiến ta thật bất ngờ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nheo mắt nhìn say mê, cơ thể phát ra từng luồng sáng chói kia chợt trở nên to lớn trong ánh mắt của cô, lúc này, từng nhát dao như đang cứa vào trái tim cô.
“Thật có phong thái của Đao Hoàng năm xưa”, Gia Cát Vũ tấm tắc.
“Phụ Hoàng mà ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc”, Bích Du mỉm cười, cô ngẩn ngơ nhìn.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên liên tiếp, thế nhưng có người mừng vui có người âu sầu.
Thấy Diệp Thành thể hiện sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, kẻ mạnh của tam tông tối sầm mặt.
Lúc này đặc biệt là Thông Huyền Chân Nhân mặt mày vô cùng khó coi, cảnh tượng này thật sự khiến ông ta trở tay không kịp, sức chiến đấu lúc này của Diệp Thành không hề thua kém so với Doãn Chí Bình.
Hắn nhất định phải chết!
Không chỉ Thông Huyền, mấy vị lão tổ của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt sắc lạnh.
Đây chính là một thế giới tàn khốc, không phải bạn mà là địch, huống hồ vốn dĩ bọn họ đã có ân oán với nhau, một người với thực lực mạnh mẽ như vậy nếu như cho hắn đủ thời gian thì đối với bọn họ mà nói đó ắt hẳn là một cơn ác mộng.
“Không thể nào, không thể nào”, trong tiếng bàn tán, Doãn Chí Bình gào thét phẫn nộ.
Hắn và Diệp Thành là kẻ địch đối đầu trực tiếp với nhau, hắn cảm nhận rõ hơn ai hết khả năng chiến đấu của Diệp Thành đã không hề thua kém mình, cũng có nghĩa là Diệp Thành không những có đủ tư cách tranh vị trí đứng đầu bảng Phong Vân với hắn mà càng có khả năng giết chết hắn.
Nghĩ tới đây, trong đôi mắt của Doãn Chí Bình chợt hiện lên cái nhìn tôi độc.
Trấn áp cho ta!
Hắn gằn lên, khí huyết tăng lên mạnh mẽ lần lượt được đẩy vào trong ngọn núi đang đè nén về phía Diệp Thành, hắn muốn khiến Diệp Thành tan thành mây khói ngay tức khắc.
Lên cho ta!
Phía dưới, Diệp Thành hắng giọng, hai tay giơ lên trời cứ thế đẩy ngọn núi Hư Hoan Long Sơn khổng lồ lên cao.
Lúc này, Doãn Chí Bình đẩy xuống dưới, Diệp Thành đẩy lên trên, cả hai tên lấy điểm tiếp xúc là Hư Hoan Long Sơn đối đầu với nhau, sức mạnh khủng khiếp được đẩy vào trong đó khiến cả hư không vỡ tan.
Tim của những người xem trận chiến như nhảy lên đến tận cổ họng.
Rầm!
Sau tiếng động mạnh vang lên, Hư Hoan Long Sơn nổ tung còn hai người đối đầu với nhau lại bị đẩy lùi về sau.
Thái Hư Long Khấp!
Doãn Chí Bình vừa đứng vững liền chỉ điểm vào hư không.
Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, bầu trời sáng lạn lúc này như màn đêm buông xuống.
Nhìn vào hư không tối đen, từng vì sao lấp lánh hiển hiện, từng đạo kiếm tinh quang giáng xuống giống như cơn mưa tuyệt đẹp, nhưng mỗi một đạo tinh quang lại mạnh mẽ vô cùng, mang theo khả năng đâm xuyên khủng khiếp.
Ôi trời!
Nhìn cơn mưa tinh quang kiếm rợp trời, những người quan sát trận đấu đều rợn tóc gáy, đây là đại chiêu quần công quá mạnh!
Phía này, thấy cơn mưa kiếm rợp trời, Diệp Thành chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng.
Thái Hư Long Khấp, hắn không phải chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực uy lực của nó phải gọi là đại chiêu quần công mạnh mẽ.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đứng vững, kiếm Xích Tiêu cầm chắc trong tay.
Giây phút sau đó, trong cơ thể hắn hoá ra từng đạo kiếm ảnh.
Tiếp đó, đạo kiếm ảnh kia lại phân ra hai đạo, hai đạo hoá tiếp thành bốn đạo, bốn đạo hoá thành sáu đạo…
Không lâu sau đó, xung quanh Diệp Thành xuất hiện từng kiếm ảnh hư ảo bay qua bay lại, không ngừng vang lên âm thanh sắc lẹm, số lượng nhiều đến mức khiến người ta nổi da gà.
Diệp Thành đứng trong vạn kiếm, hắn không còn lẻ loi một mình mà chính là thần kiếm mạnh mẽ, người đứng đầu vạn kiếm.
“Vạn Kiếm Triều Tông!”, thấy bí pháp đó của Diệp Thành, rất nhiều người đứng bật dậy vì bọn họ từng nhìn thấy bí pháp này.
“Hắn…hắn cũng biết Vạn Kiếm Triều Tông?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng thẫn thờ nhìn vào kết giới.
“Đây….đây là bí pháp gì?”, hiện trường nhốn nháo hẳn lên.
“Đó là Vạn Kiếm Triều Tông”, có lão bối vuốt râu lên tiếng, trong ánh mắt mang theo cái nhìn đầy ẩn ý.
“Vạn Kiếm Triều Tông”, Doãn Chí Bình đứng giữa hư không nhìn vô số kiếm ảnh rợp trời bay qua bay lại như thể nhớ tới một người lâu rồi không gặp, tên đó cũng từng sử dụng bí pháp này để giao chiến với hắn.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Khi Doãn Chí Bình còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã hắng giọng, hắn vung kiếm, chỉ vào hư không.
Đột nhiên, hàng vạn đạo kiếm ảnh xung quanh hắn rung lên như thể nghe theo hiệu lệnh chủ nhân, tất cả mũi kiếm đều hướng về một hướng, chính là hướng mà Diệp Thành chỉ, vạn kiếm xuất phát.
Vút! Vút! Vút!
Ngự vạn kiếm thành thần binh, tâm nghĩ về một hướng, kiếm nhất định nghe theo, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm triều tông!
Vút! Vút! Vút!
Đúng lúc này, cơn mưa kiếm rợp trời của Doãn Chí Bình cũng giáng xuống.
Kiếm khí của Diệp Thành và cơn mưa kiếm của Doãn Chí Bình cứ thế bay về phía nhau.
Nếu nói số lượng kiếm của Doãn Chí Bình nhiều rợp trời thì số lượng kiếm khí của Diệp Thành phải gọi là choán đầy mặt đất, cả đất trời bị kiếm khí và mưa kiếm bao trùm, cảnh tượng tuyệt đẹp hiện ra.
Bang! Keng! Keng…
Sau từng đạo kiếm khí và kiếm quang va chạm vào nhau, tiếng kim loại liên tiếp vang lên.
Nhìn vào hư không, kiếm khí và màn mưa kiếm tranh hùng, từng đạo kiếm khí đang bị tiêu diệt, từng đạo kiếm quang cũng vỡ tan, cảnh tượng hùng tráng chấn động đất trời khiến kết giới cũng rung lên dữ dội.
Ôi trời!
Trong đám người, rất nhiều người phải bịt tai vì kiếm khí và kiếm vũ va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai khiến người ta không sao chịu nổi, rất nhiều người còn bị chảy máu tai.