“Tìm chỗ nấp đi, Nam Vực lớn thế này, ta không tin bọn chúng có thể tìm hết được”. Trong Hỗn Độn Đỉnh, Viêm Long gật đầu nói: “Đợi sóng gió qua đi thì tìm cơ hội chạy trốn”.
“Vạn tộc dốc hết sức để giết ta, trời mới biết đến lúc nào sóng gió mới qua đi, tuổi thọ của ta không còn nhiều, không đợi được nữa”. Diệp Thành mỉm cười, không ngừng gia tăng bí pháp Chu Thiên trên người : “Bọn họ là quan, ta làm cướp, quyền chủ động vẫn nằm trong tay ta, muốn bắt ta đâu có dễ vậy”.
“Xem ra ngươi đã có kế hoạch rồi”. Viêm Long tròn mắt, hai mắt sáng lên nhìn Diệp Thành.
“Đến thành cổ gần nhất xem trước đã”. Diệp Thành mỉm cười, lập tức đứng dậy, chui ra khỏi mặt đất, bay vút đi như một luồng sáng với tốc độ cực kỳ nhanh, và không kém phần cảnh giác.
Chặng đường này hắn bình an vô sự, không bị người của vạn tộc tìm kiếm, truy sát.
Lập tức, một tòa thành cổ to lớn xuất hiện ngay trước mắt, hắn bước cha vào thành thì liền nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, phần lớn được phát ra từ mấy quán trà, quán rượu: “Thánh thể đúng là quá đỉnh”.
“Khiến Vạn Tộc phải ban lệnh truy nã, lần này chắc không thoát khỏi được Nam Vực, thế trận của Vạn Tộc quá lớn mà”. Chủ mấy hàng quán ven đường cũng tụm đầu vào nhau bàn tán, không ngừng xuýt xoa, chậc lưỡi: “Nếu lần này hắn thoát được nữa thì ta sẽ theo họ của hắn”.
“Thánh thể đúng thật đi đến đâu là náo nhiệt đến đó, từ khi hắn đến, Huyền Hoang chưa ngày nào được yên”.
“Động tĩnh gây ra càng lúc càng lớn, nếu đổi lại là ta, mẹ nó, chắc ta đã chết cả tám trăm lần rồi”. Nhiều người đếm nhẩm thử Diệp Thành đã gây ra bao nhiêu chuyện trong suốt chặng đường vừa qua.
“Lần này động tĩnh của Vạn Tộc càng lớn hơn, khiến người dân Nam Vực bàng hoàng, không biết bao giờ mới dừng lại đây”.
Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thành lặng lẽ bước qua, bỏ ngoài tai những thứ không cần thiết, hắn tinh tế liếc nhìn quán trà ở cách đó không xa, ở đó có một ông già áo tím đang ngồi lặng thinh uống trà.
Đấy là cao thủ tộc Côn Bằng với tu vi cấp Đại Thánh, mặc dù giấu hết khí tức nhưng vẫn không thoát được đôi mắt của Diệp Thành. Hắn cực kỳ nhạy với huyết mạch của tộc Côn Bằng, vừa nhìn là nhận ra ngay.
Diệp Thành không nhìn bên đó nữa mà nhìn sang một phía khác, hắn nhìn thấy một ông lão áo đen trong một quán rượu và một ông già áo đỏ trước một quán cóc.
Những người đó đều không đơn giản, có người là người của tộc Kim Ô, có người là người của tộc Bát Kỳ, có người là người của tộc Huyết Ưng thượng cổ, tất cả đều ẩn mình rất kỹ, nhưng khi gặp phải Diệp Thành thì những bí pháp đó chỉ như một trò đùa.
Diệp Thành bình thản, đi xuyên qua đám đông huyên náo, suốt quãng đường, chỉ tính cấp Đại Thánh thôi cũng có hơn năm người, còn cả Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương với số lượng không hề ít.
Hắn không cần hỏi cũng biết những người đó làm gì ở đây, nhất định là ôm cây đợi thỏ rồi.
Chỉ trong một thành cổ thôi mà đã có nhiều cao thủ đến vậy rồi, điều này làm hắn không khỏi xuýt xoa, lệnh truy nã của Vạn Tộc có sức mạnh thật, có hơn năm nghìn chủng tộc tham dự, thế trận rất lớn.
Hắn có lý do để tin rằng chín mươi phần trăm thành cổ của Nam Vực đều có trận thế như ngôi thành cổ này, đều có cao thủ ẩn thân, chỉ chờ thánh thế hiện thân là sẽ xông ra đánh hội đồng.
Hên là hắn vẫn chưa phát hiện khí tức của Chuẩn Đế và Đế Binh, đây là một tin tức tốt.
“Đánh, đánh bọn chúng đi!”. Viêm Long ở trong đỉnh, nhảy lên cao đến tận ba trượng: “Ngươi có Âm Minh tử tướng nên việc hạ mấy cao thủ này cũng không khó đâu, mẹ kiếp, đừng có nhát cáy thế chứ”.
“Ngươi tưởng đùa à?”. Diệp Thành liếc Viêm Long: “Đương nhiên giết mấy tên này là chuyện dễ dàng nhưng ta cũng sẽ bị bại lộ, thu hẹp lại phạm vi tìm kiếm của bọn chúng, tự tìm cái chết”.
Hắn nói xong thì quay người, đi vào trong một tửu lầu, đi thẳng lên tầng ba, vào trong một phòng vip.
Hắn cầm ly rượu, đến bên cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy truyền tống trận ở thành cổ đối diện qua cánh cửa sổ bị che khuất một nửa một cách rõ ràng, có ba lão già đang canh gác, tất cả đều là tu vi Thánh Vương.
Họ không cấm các tu sĩ mượn dùng truyền tống trận, cũng không càn quét khắp nơi để tìm người khả nghi, mặc dù trận thế của Vạn Tộc lớn nhưng người dân ở Nam Vực cũng rất đông, nếu muốn soát từng người thì không đủ nhân lực.
Hơn nữa, đừng đánh giá thấp Nam Vực, ở đây không thiếu người tài, nếu không cẩn thận đụng chạm đến họ thì không chừng sẽ gây ra chiến tranh, Vạn Tộc cũng lo lắng, không dám quá ngông cuồng.
Lúc này, Diệp Thành đang nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, ở đó có một tấm gương thần màu vàng, toát ra khí tức thần bí, hễ ai mượn truyền tống trận đó thì đều bị gương thần soi chiếu.
“Ngươi có Chu Thiên che mắt, chắc có thể thoát được sự chiếu rọi của gương thần đó”. Viêm Long hạ giọng nói.
“Không sợ gì, chỉ sợ ngộ nhỡ”. Diệp Thành che cửa sổ lại: “Tấm gương thần đó không đơn giản, nó được đặt ở đó là vì ta, nếu bộp chộp chạy đến đó, chắc sẽ bị chiếu ra thân phận thật, nếu họ đã biết ta có bí pháp che mắt huyền diệu thì sao họ không phòng bị được, cẩn thận vẫn hơn”.
“Không cần nghĩ cũng biết trong các thành cổ khác cũng có cao thủ ẩn mình, bên cạnh truyền tống trận cũng có gương thần quỷ dị đó”. Viêm Long nói: “Chỉ đợi ngươi xuất hiện, sau đó bắt sống ngươi”.
“Tưởng ta là thỏ, tự tông đầu vào cây thật à?”. Diệp Thành cười nhạt, vung tay, lấy ra một luồng tiên quang, lập kết giới thần bí, bao trùm toàn bộ căn phòng, ngăn cách với thế giới bên ngoài.