Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt to quá!

Tất cả mọi người trong điện lần lượt tỉnh ngộ, thần sắc kinh ngạc nhìn đôi mắt của người mặc hắc bào kia.

Lúc này, người này đang hơi nghiêng đầu, nhìn phía Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú như thể đã biết được phía Diệp Thành đang theo dõi mình, còn bản thân người này lại có thể tìm được vị trí của phía Diệp Thành một cách chính xác.

“Một đám sâu kiến”, người mặc hắc bào bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, trong đôi mắt hỗn độn đó còn mang theo từng tia sét xoẹt qua.

Mọi người chợt cảm thấy run rẩy, tâm trạng hoang mang.

Phụt!

Ngay lập tức, màn nước Hoan Thiên phía trước mặt bọn họ tiêu tán, nó đã bị một chưởng của người mặc y phục xám đánh tan.

“Đó… đó rốt cục là đôi mắt thế nào?”, Gia Cát Vũ tái mặt, ông ta day trán, con mắt thứ ba trên trán ông ta không được triệu gọi mà tự động mở ra nhưng ánh nhìn lại ảm đạm.

“Mẹ kiếp, là thần nhãn sao?”

“Mau nhìn thái cổ tinh thiên”, Chung Giang vẫn có thể coi là người điềm tĩnh, ông ta vội lên tiếng.

Nhưng lại thấy trên thái cổ tinh thiên có thêm vì một vì sao sáng chói sau chưởng đánh của kẻ mặc hắc bào kia, nó có màu vàng kim với kim mang lấp lánh và người nó đại diện chính là kẻ mặc hắc bào kia.

“Vì sao màu vàng kim đại diện cho cảnh giới Chuẩn Thiên, vì sao màu vàng kim sáng lấp lánh, kẻ mặc hắc bào đó không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường”.

“Sao có thể bình thường cho được, rõ ràng là quá mạnh”, Chung Quy trầm ngâm, ông ta cũng nhìn vào vì sao màu vàng kim trên thái cổ tinh thiên.

“Ánh mắt đó rõ ràng còn hơn cả tất thảy người ở đây”.

“Truyền lệnh tới phân điện đầu tiên phong ấn kẻ đó lại”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh, giọng nói dứt khoát.

Kẻ đó quá dị thường, quá thần bí, lại hoá ra từ trứng, vả lại vừa đáp xuống đã gây ra hoạ lớn, cho dù là kẻ địch hay bằng hữu thì cũng phải bắ lại, hắn là Thánh Chủ Thiên Đình, cần phải cho những người chết thảm một câu trả lời.

Quan trọng nhất đó là hắn cũng nhìn ra được đôi mắt đáng sợ kia, đó chắc chắn là đôi mắt cùng cấp bậc với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, thậm chí còn cao hơn cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.

Trên thái cổ tinh thiên, Diệp Thành đại diện cho đại quân của phân điện thứ nhất, hắn dẫn quân từ tứ phương tám hướng bao vây lấy vì sao màu vàng kim kia, còn ý nghĩa thực thụ đó là đại quân thứ nhất bao vây lấy kẻ mặc y phục màu đen kia, từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng đây chính là điểm bá đạo của thái cổ tinh thiên.

Thế nhưng điều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đó là vì sao màu vàng kim đại diện cho người mặc y phục đen kia trong chốc lát nhảy ra khỏi vòng vây của phân điện thứ nhất.

“Mẹ kiếp, chạy nhanh thế?”,Cổ Tam Thông rít lên dịch chuyển tầm ba hay năm trượng trên thái cổ tinh thiên dịch cũng chẳng sao nhưng khoảng cách đó lại là vài chục nghìn dặm!

“Có lẽ là thi triển bí thuật rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Xông ra khỏi vòng vây của đại phân phân điện thứ nhất, tốc độ rõ ràng chậm rồi”.

“Hắn rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, vẫn sợ đại quân tu sĩ”, Chung Giang vuốt râu, “đại quân tu sĩ cả hàng trăm nghìn người hợp lực tiến công, cho dù ở cảnh giới Thiên thì nhất định sẽ bị tiêu diệt, huống hồ hắn chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Truyền lệnh tới phân điện thứ ba, thứ sáu, thứ tám phải ngăn kẻ kia lại bằng mọi giá”, Diệp Thành lạnh lùng lên tiếng.

“Rõ”, Hồng Trần Tuyết gật dầu, đôi tay két ấn quyết, có kiếm lệnh huyễn hoá ra hướng về phía ba phân điện.

Không lâu sau đó, trên thái cổ tinh thiên, từ ba hướng đông nam, tây nam, tây bắc đều có cả loạt vì sao sáng đang di chuyển, đó chính là đại quân của ba phân điện, trận thế hào hùng, mỗi một điện đều có hàng trăm nghìn tu sĩ.

Tất cả lại lần nữa đổ dồn ánh mắt nhìn thái cổ tinh thiên.

Phân điện thứ nhất, thứ ba, thứ sáu và thứ tám có bốn trăm nghìn tu sĩ bao vây kẻ mặc y phục đen kia từ tứ phương, đây có lẽ là hành động lớn nhất của Thiên Đình trong ba năm trở lại đây.

Có điều, kẻ mặc y phục đen kia rõ ràng dị thường đến khác lạ, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta phải tặc lưỡi, kẻ này lại lần nữa sát phạt ra khỏi vòng vây.

“Ta muốn xem xem là thần thánh phương nào?”, Diệp Thành hắng giọng, hắn lập tức quay người sải bước ra khỏi đại điện.

Đi ngay sau đó là Thái Hư Cổ Long.

Phía sau nữa là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Chung Giang và phía Chung Quy, tất cả đều lần lượt bước ra khỏi đại điện, đến cả Cổ Tam Thông, Gia Cát Vũ và Vô Nhai Đạo Nhân cũng đi theo.

Trong đại điện cũng chỉ còn lại mình Hồng Trần Tuyết.

Nhiệm vụ của bà ta chính là chỉ phương hướng cho phía Diệp Thành bất cứ lúc nào, vì trên thái cổ tinh thiên cũng có vì sao đại diện cho phía Diệp Thành.

Phía này, tất cả mọi người giống như hàng vạn đạo thần hồng bay ra khỏi trụ sở của Thiên Đình, có lẽ vì trận thế quá khổng lồ nên khiến các đệ tử và trưởng lão nhìn xuống bên dưới chợt thấy sững sờ.

Roẹt! Roẹt!

Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long là nhanh nhất, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn còn Thái Hư Cổ Long thi triển bí thuật tương tự, Thái Hư Cổ Long là tộc người giỏi về bí thuật không gian, lần này hắn ra chiêu khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ.

“Long gia, ngươi kiến thức uyên thâm, có biết lai lịch của kẻ đó không?”, ở một bên, sau khi Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thón thì nhìn sang Thái Hư Cổ Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK